Thursday, November 19, 2009

Nhố nhăng được 2 tháng rồi

Con gái Sóc nhố nhăng của mẹ đã được hai tháng.
Con chắc chắn là có tăng cân một chút (mai mẹ đi khám sẽ báo cáo lại). Giờ thì nhố nhăng có điểm mới nhất là chỉ thích nằm chơi, nói chuyện hóng hớt với mọi người thôi, ko thích ăn lắm. Đến lúc buồn ngủ thì khóc váng lên. Có lúc mẹ vỗ đít một tí thì ngủ, có lúc thích mẹ hát ru cho một tí, có lúc mẹ phải nắm chân, xoa chân thì mới yên. Ăn thì cũng cứ hét lên, vì con buồn ngủ mà.
Con gái nhố nhăng ai cũng khen hiền :) Bố Minh thì có lúc khen nhố nhăng xinh quá, có lúc lại bảo trông phệ cả ra. Lúc nào mẹ vỗ hơi cho con mà cho ngồi trên đùi mẹ thì trông con phệ thật, cái mặt bầu bầu hình như búp hoa sen làm mẹ nhớ những cô hàng xén có khuôn mặt búp sen "cười như mùa thu tỏa nắng" trong bài thơ "Đất nước" của Nguyễn Đình Thi (chỉ có điều Nhố nhăng của mẹ chưa có răng thôi :d). Mà Con gái mẹ cũng cười rồi đấy, mỗi lúc mẹ nói chuyện là con lại cười mà cũng đúng là mùa thu tỏa nắng, cái mặt bé nhỏ xinh xinh hớn hở háo hức yêu lắm cơ. Nhưng sao với bố Minh thì con chỉ cười nhếch mép thôi, mẹ thì ít thấy con cười nhếch mép lắm. Mỗi lúc con nằm chơi, khua qua khua lại cái tay, rồi đẩy căng chân (chắc vì con mỏi), chị Vịt lại bảo, em Sóc cute cute quá mẹ ơi. Còn anh Cún thì lúc nào cũng Sóc ơi, Sóc ơi, chào Sóc. Cả nhà mình yêu con gái nhố nhăng lắm đấy.

Tuần vừa rồi chị Vịt bị ốm, sốt cao, rồi ho, nghỉ ở nhà cả tuần. Mẹ cũng bị mệt, đau đầu, ho, may có một hôm nóng tí thôi rồi hết. Cả nhà mình vất vả, hy vọng tuần này thì hết. Mẹ chỉ mong cho anh Cún và bố Minh khỏe này, Sóc cũng khỏe này. Mai Sóc đi khám lại còn bị tiêm đau nữa chứ. Sóc nhớ ngoan nhé.

Tuesday, November 10, 2009

Chuyện nhà mình khi Sóc con được 6 tuân

Nhanh quá thế là Sóc con đã được 6 tuần. Trừ việc cái mặt phị ra thêm một chút, đầu méo đi thêm một chút vì Sóc không bao giờ chịu nằm thẳng mà phải nằm nghiêng thì Sóc cũng vẫn thế thôi. À, còn nữa, chăc chắn là Sóc dài ra nhiều vì những cái áo 0-3 tháng mặc bắt đầu vừa khít rồi, có lúc mẹ lấy luôn cả áo 3-6 tháng cho Sóc mặc. Hơi dài chân một tí cũng ko sao, cho Sóc càng thoải mái.

Sóc bắt đầu có cái trò ăn một tí là khóc, mẹ phải bế dựng đứng, vỗ hơi một tí cho hết khóc, thì lại ăn tiếp. Cũng có lúc vì Sóc buồn ngủ nên vừa ăn vừa khóc, phải dỗ mãi thì mới nhắm tít mắt lại để ăn tiếp. Đêm thì Sóc cũng dạy ro ro, cứ hai tiếng một lần làm buổi sáng có lúc mẹ thấy đơ đơ, đầu quay quay ko tỉnh được, vừa thay bỉm cho Sóc rồi cho Sóc ti vừa chỉ đạo anh Cún ra cho mẹ xem quần áo thế nào. Được cái có hôm Sóc cũng ngoan, được ngủ cạnh mẹ rồi có thể người ngợm thoải mái nên ngủ được 4-5 tiếng liền sau đó lại 2 tiếng liên tục, mẹ mừng hết biết luôn, nhưng cũng chỉ được 1 vài buổi thôi. Thành ra đêm cũng như ngày mẹ cứ như chong chóng. Vừa xong Sóc dạy bú rồi ngủ lại thì mẹ mới tranh thủ viết một tí, ko vèo một cái lại một tháng nữa rồi còn gì.

Mẹ cũng biết là nên kiêng máy tính và kiêng ngồi nhiều, nhưng mẹ ko viết chuyện của ba anh em thì ai viết đây, lâu ngày rồi lại quên, mẹ ko muốn thế nên cứ cố chút vậy, mẹ chịu thiệt chút cũng được, cái đó ko quan trọng bằng ghi lại kỷ niệm của mấy anh em. Còn nữa, Sóc thì lại thích bú ngồi hơn, mẹ mà nằm cho bú thì hay kêu khóc, rồi ban ngày thì anh chị đùa nghịch ồn ào Sóc không ngủ được, mẹ toàn phải bế Sóc thì Sóc mới ngủ. Mẹ biết là nên rèn cho Sóc nằm ở giường riêng nhưng hoàn cảnh nhà mình như vậy nên mẹ đành chịu. Các anh chị ồn quá thì mẹ phải bế Sóc, như thế Sóc cũng hư hơn (ko phải tại Sóc) mà mẹ thì không đọc truyện và chơi với các anh chị, Cún và Vịt lại thiệt hơn thôi. Phải chờ đến lúc Sóc dạy, nằm chơi thì mẹ mới chơi với hai anh chị được một lát, cũng khổ thân hai anh chị. Được cái là Cún Vịt cũng chơi được với nhau, mặc dù hai ba phút thì Vịt lại la khóc gì đó, mẹ cũng cố quen để ko la mắng gì cả, vì mẹ ko thích mắng các con nhiều, mà tuổi của các con thế nên mẹ cũng quen việc kiềm chế rồi. Thế mà một ngày có lúc cũng phải nhắc nhiều rồi nói nặng lời thì hai anh em mới chăm chỉ dọn nhà đấy nhé.

Bây giờ mặt Sóc tròn hơn nên cái mắt trông lại hơi bé lại, ko được to như hồi mới đẻ. Mà rất buồn cười là mắt phải tự dưng trước đây rõ hai mí, giờ thì có lúc trông lại như mí lẩn, giống chị Vịt. Thế nên nhìn kỹ thì cứ như là mắt to mắt bé ấy, càng buồn cười. Đầu Sóc cũng bắt đầu có cứt trâu, cũng giống chị Vịt ngày xưa, da thì rất đẹp, hai cái má da mịn cứ gọi là mướt ra ấy, có cái trán và một ít ở trên mí mắt thì hơi bị khô, da bong ra từ từ giờ mẹ hơi sốt ruột đã thấm nước để lau bớt đi, nên chỉ có một tí trên mí mắt là hơi khô thôi (cái này cũng giống chị Vịt nốt). Thì cũng phải có mấy cái giống chị Vịt ko bố Minh lại bảo mẹ chỉ nhớ chuyện anh cún, lúc nào cũng thấy Sóc giống Cún thôi.

À mà Ko biết có phải vì Sóc nhìn giống mẹ ko mà mẹ thấy yêu Sóc lắm nhé, lúc nào cũng thích thơm vào hai má của Sóc thôi (mà nhà mình thì ai mà ko thích Sóc chứ, Cún Vịt bố Minh đều hâm mộ mà), Sóc thì quá bám mẹ đi, lúc nào cũng phải mẹ bế lên mới im. Thành ra tay trái của mẹ đã to ụ cả lên, có lúc mỏi rã cả ra, vì phải vác Sóc đi khắp nhà. Lúc nào buổi sáng Sóc ngủ, anh chị đi học thì mẹ thích lắm, vì mẹ có thể tranh thủ ăn uống, nấu nướng, dọn nhà này, còn nếu Sóc bắt mẹ bế thì mẹ chẳng làm gì được rồi, mà Cún Vịt và bố về thì cũng phải có cái ăn rồi mẹ cũng phải lo cho hai anh chị nữa, nhiều khi toàn phải ngồi ở bàn ăn vừa cho Sóc ti vừa lo cho hai anh chị đấy, nên Sóc phải thương mẹ ngoan hơn nữa nhé.

Mấy hôm nay nhà mình có một chuyện là buổi đêm có hôm anh Cún cũng đái dầm nhé, một hai buổi thôi nhưng mẹ cũng hơi lo. Vịt con thì cũng bắt đầu có lúc đái dầm, dậy thì cứ khóc, rồi một là trèo vào giường mẹ nằm, hai là có hôm thì khóc lóc, hỏi chả nói tại sao, rồi cũng đái dầm. Mẹ bây giờ mới đoán là Vịt muốn đái nhưng vẫn còn ngái ngủ nên chả nói được cho bố mẹ, cũng chẳng tự dạy đái được (vì lâu rồi nên quên mất, chứ cách đây chừng vài tháng Vịt còn tự dạy ra đi đái được cơ mà). Hai anh chị bị như thế thành ra mẹ cứ lo, ko biết có phải tại cái giường tầng hay ko. Tất nhiên lý do nữa là hai anh chị uống nước quả hay sữa lúc ăn cơm thành ra lượng nước trong buổi tối có nhiều hơn, nhưng mẹ vẫn cứ nghĩ về cái giường tầng.

Số là lúc lấy từ nhà bác Hải về mẹ đã phân vân rồi, vì nhà mình thì chật, chỉ có hai phòng ngủ, mà phòng của Cún Vịt vốn sửa lại từ garage, nên trần nó thấp hơn phòng bình thường một chút. Cái giường nếu để ở phòng thường thì ko sao, còn cho vào phòng ngủ của hai con thì tầng trên hơi sát với trần một chút. bố thì bảo ko sao, Cún cũng ok nhưng mẹ vẫn cảm thấy ko ổn sao ấy. Nếu mà cho hai cái giường đơn xuống đất hết thì phòng ngủ của hai đứa hơi chật chội, vì cái phòng đấy cũng bé, mà để thành giường tầng như bây giờ thì mẹ cứ sợ giấc ngủ của các con ko tốt. Lại còn một số các mẹ khác cũng nói là Vịt ngủ ở tầng dưới thì cũng ko tốt lắm, mẹ nằm thử thì mẹ cũng thấy khác so với ko phải giường tầng nên mẹ càng muốn bỏ đi chỉ để giường đơn thôi. Bố thì bảo sẽ hỏi ý kiến Cún, nếu Cún đồng ý thì sẽ để hai giường đơn. Thôi thì chật chút cũng được, phòng cũng chỉ để ngủ là chính, nên đi lại có chật chút cũng ko sao, quan trọng là hai đứa thấy thoải mái hơn thì mẹ cũng yên tâm. Phòng của bố mẹ thì để cái giường và cũi của em là kín mít rồi, thành ra mẹ cũng ko thể để thêm giường nào vào, dù nhỏ, để Vịt vào ngủ trong đấy nữa. Để cuối tuần này xem xem thế nào vậy.

Tuần vừa rồi nhà bác Thanh có Bốp bị cúm nên bác ko nấu ăn cho mẹ được, mẹ tự xoay xở cơm nước, dọn dẹp một tuần, thấy cũng mệt hơn nhưng cũng cố được. Phải cái Sóc thì hay dạy suốt và cứ phải bế nên mẹ cũng ít thời gian hơn, có lúc cũng muốn nấu cái này cái kia hay dọn tủ quần áo cho Vịt, mà vẫn chưa làm được, chỉ nấu những gì đơn giản ko phải đứng nhiều ở bếp, để còn bế Sóc. Bố Minh cũng bận hơn nên về nhà muộn hơn, nên nhiều lúc mẹ cũng bế Sóc ra ngoài, vừa nấu ăn vừa cho hai anh em ăn uống chứ chờ bố về thì hơi muộn. Mẹ cũng muốn cho Sóc đi ngủ sớm hơn nhưng giờ đó thì phải lo cho hai anh chị nữa, nên Sóc chịu khó mệt một chút vậy. Có lúc mẹ phải lo việc khác ko vào bế hay thay bỉm cho con được ngay, con khóc lâu mẹ cũng thương con lắm, nhưng biết làm thế nào, tất cả mọi người đều phải cố gắng một tí vậy. Đối với người không biết thì có thể thấy mẹ cố bao nhiêu cũng là ko đủ, nhưng mẹ hy vọng các con và bố sẽ hiểu mẹ, vì chúng mình là một gia đình mà. Không phải là mẹ than khổ gì cả, vì từ khi bố mẹ xác định là có Sóc thì tất cả những cái này không còn là khổ hay ko nữa mà là cuộc sống của mình sẽ như thế, mẹ chỉ viết ra để sau này mẹ đọc lại ko quên và cố bù đắp thêm cho các con một chút, vì các con cũng vất vả cùng bố mẹ chứ ko có bố mẹ nào vất vả một mình hết đâu. Cún thì cũng khôn lắm rồi, không chia quà với mẹ đâu mà bảo là mẹ chỉ cần Cún ngoan thôi, vấn đề là Cún có ngoan đâu nên mẹ lúc nào cũng chẳng có quà, mẹ chỉ mong sao anh Cún mau có quà "ngoan" cho mẹ đấy. Còn em Vịt bơ thì ít khóc đi một chút và chịu khó bớt bướng bỉnh là mẹ mừng rồi.

bây giờ đang là mùa cúm, mùa ốm, nhìn quanh hết nhà này cảm, nhà kia con sốt nên điều mẹ mong nhất là cả nhà mình mạnh khỏe thôi. Bố Minh cũng khỏe này, anh Cún và Vịt thì ko bị lây bạn nào ở trường để khỏi bị ốm này, em Sóc thì chịu khó ngủ sớm đi một chút này, đó là những điều mà mẹ mong muốn nhất đấy. Nhanh thật tháng 11 rồi, bố mẹ ngồi đếm rồi chỉ vài tuần nữa là vào mùa lễ, lễ Tạ ơn, rồi sau đó là Giáng Sinh, rồi hết năm. Bố bận quá nên chắc cũng mong được nghỉ, còn mẹ thì khỏi nói rồi, đếm hàng tuần từng ngày để đến cuối tuần, cả nhà mình ở nhà, bố được nghỉ ngơi một chút, mẹ cũng được ngủ rốn thêm một chút :) Anh cún thì chỉ mong nhanh đến sinh nhật thôi, mẹ đã bảo là phải qua Lễ tạ ơn, rồi giáng sinh, rồi tết Việt nam, rồi mới sinh nhật Cún mà. Năm nay thì ko thể làm sinh nhật hoành tránh như năm trước đâu, ko biết anh Cún có thất vọng ko nữa.