Tuesday, December 29, 2009

Tình làng nghĩa xóm

Mẹ không biết dịch từ community sang tình làng nghĩa xóm có chính xác hay không nữa. :) thôi cứ dịch đại vậy.
Từ lúc sinh Sóc con, lần đầu tiên không có bà sang, và cũng hơi "căng" hơn bình thường vì giờ phải lo cho cả ba đứa một lúc, mẹ mới cảm thấy thật may mắn là mình đã được sống trong một cộng đồng tốt. Tuy không phải ở gần nhau theo mức đúng nghĩa của tình làng nghĩa xóm, nhưng nhà mình qua được ba tháng này cũng nhờ rất nhiều sự giúp đỡ của mọi người, các gia đình Việt nam ở đây, rồi bạn bè của Cún và Vịt ở trường.
Nhớ câu một miếng khi đói bằng một gói khi no. Thật may là lúc tay mẹ còn run, yếu không cắt nổi miếng thịt thì nhà mình có người nấu ăn và mang đến cho, mặc dù bố Minh cũng có thể ra ngoài mua đồ ăn sẵn, hoặc mẹ vẫn có thể, nấu ít nướng nhiều, nhưng cái cảm giác trong tủ lạnh luôn có đồ ăn, để cần thì mẹ chạy ra cho vào bát cơm ăn tạm cũng xong, thật là tuyệt vời (bác Thanh muôn năm :)). Rồi cảm giác một tuần hai lần có người mang một bữa ăn nóng sốt họ nấu hay đi mua về qua nhà cho mình, mỗi thứ ba và thứ năm thì mẹ luôn nghĩ, à hôm nay mình sẽ được ăn món gì nhỉ, cũng hay lắm. Mặc dù cũng có nhiều đồ ăn kiểu Tây bố không ăn được (mẹ thì dễ lắm, cái gì giờ cũng ăn hết cho có chất) nhưng cảm giác vẫn là rất vui, vì mọi người quan tâm đến mình. Mẹ tự nhủ, cho dù là bỉm, là quần áo cũ của các "chị" ở đây dúi cho cho mẹ và Sóc, là tiền mừng, đồ ăn hay thời gian để mọi người bỏ ra giúp thì tât cả đều quý giá như nhau.
Nhà mình cũng rất may vì Cún và Vịt đã học trong một môi trường mà mọi người quan tâm đến cộng đồng (ở bên này bọn Mỹ phần lớn sống xa bố mẹ nên community - cộng đồng là cái gì đó rất quan trọng- như người Việt mình nói bán họ hàng xa mua láng giềng gần mà). Không chỉ từ đồ ăn mà bất kỳ lúc nào bố mẹ cần giúp, nói một tiếng thì sẽ có người giúp. Hơn thế, những việc nhỏ mà mẹ rất lo lắng, như khi mẹ có em bé, ai sẽ dẫn Cún, Vịt đi chơi, thì bố mẹ các bạn cũng giúp. Vịt thì mấy lần nói với mẹ Diya là Vịt muốn về nhà bạn chơi, là lập tức cô Karla cho Vịt về, hoặc đưa ngay tuần sau. Lúc bố mẹ chưa mua được quần áo hóa trang cho hai anh em hôm Halloween, cô Karla cũng thấy chưa có thì tự động đưa hai đứa về nhà chơi rồi cho mượn hai bộ quần áo. Hay mẹ Nico qua nhà đón Cún qua công viên chơi rồi đưa về lúc mẹ còn chưa ra ngoài được nhiều, mẹ Jean ở lớp Cún, lần đầu nói chuyện với mẹ (lúc đang mang bầu) đã hỏi có muốn để mẹ Jean đưa Cún về nhà chơi vài tiếng một tuần không. Tất cả những cái đó mẹ nghĩ không có lời cảm ơn nào có thể nói hết được, vì sự giúp đỡ từ những người hoàn toàn không có quan hệ máu mủ hay bạn bè với mình từ trước nhưng họ sẵn lòng giúp đỡ mình, lần đầu tiên mẹ nhận mà không ngần ngại, và mẹ nghĩ gia đình mình sẽ không bao giờ quên.
Từ những tình cảm này mà mẹ tin rằng, những lúc hoạn nạn khó khăn có thể hiểu tấm lòng của nhau nhất. Những ngày tháng khó khăn này sẽ là nền tảng để gia đình mình có những quan hệ thân sâu hơn, và giúp các con có bạn bè tốt, tự tin hơn khi sống ở trường và trong cộng đồng xã hội nhỏ xung quanh nhà mình. Nghe thì to tát nhưng thực lòng, khi có Sóc mẹ cảm thấy mình cần cảm ơn nhiều người hơn, và mình thật may mắn vì đã sống giữa những người như thế. Ở VN thì không biết mình có nhận được nhiều tình cảm như thế không nhưng mẹ tin mình cứ sống tốt, chân thành thì mình cũng sẽ gặp nhiều người tốt. Phải ko các con? Sự đáp trả tốt nhất sẽ là mình làm những điều tượng tự cho người khác, mỗi khi có ai cần, trong khả năng của mình.

Wednesday, December 23, 2009

Cái kẹo bột của cả nhà mình

Nhà mình có một cái kẹo bột. Rất là trắng, phộp phộp, má thì phúng phính ra nhưng người chẳng chắc lắm đâu. Chỉ vì là bột nên rất là trắng :) Hồi trước thì vì bé xíu xiu, nhẹ cân suốt ngày phải đi bác sỹ nên mẹ gọi là cái kẹo (ý là bé như cái kẹo ấy mà). Lâu rồi thì cái kẹo cũng phổng phao, lớn hơn (bột thì phải nở chút chứ nhỉ), giờ không bé nữa, nhưng vẫn là bé nhất nhà mình. Và lại dính mẹ như kẹo, cho nên thật xứng đáng là kẹo bột.

Kẹo bột được ba tháng, chưa biết lẫy, mẹ đặt nằm sấp rồi phải giúp cho hai tay chống lên vai, thì biết ngửng cái đầu lên, rất tò mò ngó nghiêng xung quanh, được một tí thì ụp xuống. Vài lần mỏi thì bắt đầu kêu kêu, e é khóc, thế là mẹ phải cho kẹo bột nằm ngửa lại.

Kẹo bột cũng biết nhìn nắm tay và sờ mó mọi thứ trong tầm tay được hơn tuần nay rồi, mẹ để ý hai ngày nay (đúng hôm tròn 3 tháng nhé), kẹo bột biết cho tay vào mồm mút mát. Mút chùn chụt ở trong phòng một mình, yêu lắm. Giờ thì kẹo bột biết sờ tay lên trên đầu, sờ vào má, sờ tóm áo mẹ, rồi biết cả cho cả nắm tay vào mồm nữa.

Phải nằm một mình một tí thì kẹo bột i i, nhưng mà mẹ, bố hay hai anh chị ra nói chuyện một tí thì cái miệng ven vén lên rồi hóng hớt, mắt thì lấp lánh toàn tình yêu, yêu lắm cơ. Nhìn kẹo bột lấp lánh mắt nhìn mẹ, mẹ biết là kẹo bột yêu mẹ lắm, trong thâm tâm mẹ thật cảm ơn kẹo bột vì đã yêu mẹ nhiều như thế. Giờ anh Cún và chị Vịt lớn rồi, có lúc mẹ có ôm hôn cũng chẳng thèm để tâm (vì còn mải xem phim mà), nên mẹ cảm thấy hạnh phúc vô cùng vì có kẹo bột.

Chúc mừng kẹo bột đã được ba tháng, và cả nhà mình cùng kẹo bột bắt đầu một mùa giáng sinh vui vẻ. Bố sẽ được nghỉ từ ngày mai tới hết tuần sau, cả một tuần dài và vui vẻ.

Thursday, December 17, 2009

Sóc con ba tháng





Sóc con ba tháng trùng vào đợt anh Cún chị Vịt bắt đầu nghỉ đông, còn bố Minh thì có cái deadline paper cuối cùng trước khi đến kỳ nghỉ. Thật là nhanh, thế là nhà mình đã qua được ba tháng đầu tiên vất vả, Cún và Vịt cũng kết thúc một kỳ học mới, hoàn toàn khác biệt với trước đây. Mọi chuyện không hẳn là perfect nhưng cũng tốt hơn nhiều so với mẹ đã suy nghĩ.

Đầu tiên là chuyện Sóc con nhé. Sóc thì vẫn linh tinh về giờ giấc, nhưng cũng như với anh Cún, đến lúc 4 tháng mẹ mới train được chuyện ngủ nên mẹ hy vọng vẫn kịp với Sóc. Mấy hôm nay Sóc đã ổn định hơn. Sáng thì cứ khoảng 6.30-7.30 là dạy, mẹ thay bỉm, cho Sóc ti ti xong thì cho Sóc năm ngủ hay chơi tùy. Sóc cứ ê a ở đấy thôi, để mẹ còn ra xem ăn sáng cho anh Cún, pack lunch cho anh Cún và bố Minh. Sau khi hai bố con đi học thì mẹ lo cho chị Vịt ăn. Rồi nếu chị Vịt đi học thì đến giờ Sóc cũng chán và buồn ngủ. Thế là mẹ lại cho Sóc ti ti rồi Sóc ngủ từ khoảng 9h-9.30 cho đến khoảng 11.30 thì dạy. Thời gian đó thì mẹ tranh thủ dọn dẹp nhà, nấu nướng gì đó. Sóc dạy thì cho Sóc ăn rồi cũng đến lúc đón Cún hay Vịt về nhà. Mẹ lại cho anh chị ăn, trong lúc đó thì Sóc lại nằm chơi. Rồi đến khoảng chiều 1.30 hay 2h Sóc lại ngủ. Hôm nào mẹ mệt quá thì chơi vơi anh chị một tí rồi mẹ cũng lăn ra ngủ, còn phần lớn thời gian thì Sóc cứ ngủ, ti, ngủ, ti buổi chiều thôi. Có ba hôm thì 1.30 anh Cún mới ra, nên mẹ cho Vịt và Sóc qua trường anh Cún, anh Cún chơi ở đấy một lúc, có hôm 1 tiếng, có hôm 2 tiếng, rồi mấy mẹ con mới về. Tối thì cứ khoảng 6h thì mẹ ra lo cơm nước, cho Sóc nằm chơi ở phòng khách, rồi 6.30 hai anh chị ăn cơm, sau đó đáng lẽ 7.30 là hai anh chị phải đi ngủ, Sóc thì sau đó chừng 8-8.30 mẹ mới cho đi ngủ (sau này mẹ sẽ tăng giờ ngủ của Sóc sớm lên, khoảng 7-7.30h thôi, Sóc ngủ xong thì mẹ ra lo cho hai anh chị đi ngủ là vừa).

Lịch của anh chị thì như sau: Anh Cún thì đi học, thứ hai mẹ làm ở lớp Vịt rồi về đón Cún, thứ ba thì Cún đi chơi ở nhà bạn hay ở công viên, có mẹ bạn lo cho Cún đến 3h thì mang Cún qua nhà mình. Thứ tư thì cả trường ra lúc 1.30 nên cả nhà mình ở trường chơi cũng đến 2.30, 3h mới về nhà. Thứ năm thì Cún tan lúc 1.30, Vịt thì có playdate ở nhà bạn cũng đến 2.30 nên mẹ đón Cún rồi qua đón Vịt. Thứ sáu thì Vịt ở nhà với mẹ, 1.30 đi đón Cún, nếu thích thì chơi ở trường, ko thì lại đến nhà ai đó chơi, như bác Thanh, dì Nhung, hoặc nhà Diệu Minh. Thế là hết một tuần rồi.

Được cái nhà mình cũng gần chỗ bố làm, nên bố cứ phụ trách đưa đi buổi sáng, mẹ thì đón buổi chiều, rồi bạn bè Cún Vịt cũng ở quanh đây, mẹ cũng tạo lập quan hệ với mẹ của Nico và James rất là tốt nên học kỳ sau Cún cũng cứ chơi với bạn ở trường một buổi thứ ba là tốt rồi. Giờ đã tìm được gia đình Bradley cùng lớp với Cún là người Việt nam, anh của Bradley thì là buddy của Cún, nên hy vọng kỳ hai sẽ có thêm một buổi chơi với Bradley nữa, còn thứ sáu thì đi chơi ở nhà bạn Việt nam ở đây, vậy là Cún cũng đi chơi suốt ngày rồi. Mẹ chỉ cần lo thêm cho Vịt hoặc mang Vịt qua nhà Diya chơi thêm một buổi nữa là được. Học kỳ hai thì mẹ của Hannah sinh con, để mẹ xem nếu giúp được thì sẽ đón Hannah về nhà mình chơi với Vịt vài buổi, như vậy Vịt cũng có thêm bạn để chơi.

Cac con đã lớn hơn, việc mẹ lo nhất là làm sao cho các con có bạn bè thân để chơi, không bị lủi thủi, kém tự ti (một đặc điểm của các bé châu Á ở bên này), rồi chuyện các con nói tiếng Việt nữa. May quá ở đây có nhiều gia đình chơi thân với nhau này, các con có các em con các cô chú để chơi, rồi Cún ở lớp có gia đình Bradley mới chuyển ở Mountain View đến, mẹ Phương thì rất hiền, các anh của Bradley thì cũng có vẻ rất ngoan, toàn nói tiếng Việt rất tốt lại là buddy của Cún nên mẹ cũng yên tâm, hy vọng Cún sẽ nói tiếng Việt với bạn nhiều hơn và cũng thích nói tiếng Việt ở lớp thì tốt.

Sóc con nhà mình ba tháng đã hóng hớt lắm rồi, gừ gừ cũng bắt đầu rất giỏi. Mẹ nói chuyện thì u u, oa oa, còn khi mẹ chơi gừ gừ với Sóc thì Sóc cũng gừ gừ lại. Nói chung Sóc cũng ngoan, cũng chịu nằm chơi nếu mẹ đặt Sóc xuống, chỉ có lúc buồn ngủ thì khóc váng lên, toàn phải bế vác lên vai một lúc, cho đến khi Sóc khịt khịt, mẹ biết là muốn ti rồi thì cho xuống. Nếu ko biết, cho xuống sớm là Sóc sẽ cứ khóc ầm lên ko chịu ti gì cả. Giờ mẹ cũng đơn giản, ko có rèn Sóc quá nhiều mà take it easy, nhưng mẹ cũng sẽ bắt đầu phải rèn Sóc đấy không thì Sóc lại linh tinh như chị Vịt thì mệt. Đùa vậy thôi chứ đó là tính nết của mỗi con, Vịt con lúc nhỏ dưới 2 tuổi cũng theo giờ giấc lắm, nhưng sau 2 tuổi thì linh tinh, mà tính cách mạnh bố mẹ không ép được. Giờ mẹ cũng đang phải cố theo giờ của chị Vịt đây.

Nhà mình mới chụp ảnh Noel, rất là đẹp, chắc mẹ sẽ post ở bài sau. Ba con đều xinh xắn, linh lợi, tự lập mẹ rất mừng. Có một vài điểm vẫn chưa được ưng, như anh Cún hay khóc hay không nghe lời mẹ lắm, nghĩ nhiều đến mình. Vịt con thì cứng đầu, hay ăn vạ hay giãy giụa không ai thuyết phục được. Nhưng thôi từ từ rồi bọn mình sẽ fix hết . Được cái hai anh chị rất yêu và thương em, nên mẹ cảm thấy rất mừng. Từ tuần sau các con nghỉ rồi bố sẽ được nghỉ từ ngày thứ năm, mình sẽ có nhiều thời gian chơi với nhau ở nhà và trang trí nhà cửa cho ngày Noel.

Friday, December 04, 2009

Chuyện nhà tuần này 4/12

Tuần trước nhà mình có kỷ niệm 7 năm ngày cưới (bố M toàn nhớ thành 6 năm nhé- 6 năm mà sao con được gần 6 tuổi rồi :d), cuối cùng cũng chẳng đi đâu vì em Sóc ngủ lăn quay, nhà mình ở nhà ăn linh tinh chơi với nhau thôi. 7 năm mà mẹ thấy cũng lâu phết rồi đấy.
Sóc con 6 tuần giờ vẫn hớn hở hơn, đặt nằm chơi cũng được một tí. Mẹ hay lấy đồ chơi ra để bên cạnh cho Sóc nhìn, hoặc cho vào basinet rồi treo đồ chơi cho Sóc xem, nhưng Sóc chắc vẫn quen thích có bố hay mẹ ngồi cạnh, nói chuyện nắn chân tay hơn. Ngủ đêm thì vẫn dạy nhiều mà lại vẫn thích mẹ bế ngồi ghế ti hơn, ti ở ghế thì ăn ngoan rồi ngủ ngay còn nằm ti thì cứ ọ ẹ, chắc là chưa quen. Sóc đói, mẹ cho gối đầu tay rồi ti nhưng tại bé cứ háu ăn, dụi dụi thì ti ko vào đúng miệng đấy mà, lại kêu ầm lên.
À hôm qua thứ năm là một ngày bận rộn của mẹ, và rất vui với cả hai con. Sáng thì Cún Vịt đều đi học nên mẹ tranh thủ vào thăm cô Linh vợ chú Đức bụ mới sinh con, vì hai cô chú làm bố mẹ trẻ nên hỏi han nhiều, mẹ ko kịp về nhà lúc Vịt tan học (12h), thế là gọi điện nhờ babysitter của bạn Vịt đưa Vịt về nhà bạn rồi mẹ qua đón. Rốt cuộc thành Vịt có playdate ở nhà bạn luôn tới 1.30 (lại còn hẹn thêm sẽ qua nhà bạn chơi nữa), sau đó qua trường anh Cún thì gặp mẹ một bạn ở lớp bên cạnh, mới biết là bạn ấy cũng Việt nam 100% như Cún. Buồn cười Cún gọi mẹ rồi bảo, mẹ của Bradley biết nói tiếng Việt mẹ ạ. hóa ra Bradley nói tiếng Việt thì Cún ko hiểu, Bradley bảo mẹ bạn ấy là Cún ko biết tiếng Việt, trong khi Cún bảo mẹ là bạn ấy rất weird (thế đấy, Mỹ nó chưa chê mình nói tiếng Anh kỳ cục thì hai chú Việt nam nói giọng nam giọng bắc đã đi chê nhau rồi). Mẹ thấy hay quá vì từ giờ Cún có thêm bạn Việt nam ở trường, có thể nói tiếng Việt được, rồi sau này có gì hai nhà chơi với nhau sẽ nhờ vả nhau được thêm.
Sau đó lại gặp bạn cũ của Cún và hẹn hò sắp tới sẽ đến nhà nhau chơi cùng nữa chứ. Mẹ đã chuẩn bị sẵn tư tưởng con nghỉ đông sớm thì đưa đi chơi những đâu rồi. Được cái Sóc lớn hơn cũng ngoan, ra ngoài chơi thì mẹ bế, rồi cho ti, cho vào xe thì lại ngủ thôi, mẹ chịu được, nên từ giờ hai anh chị sẽ được đi chơi nhiều hơn rồi.
Bố tuần vừa rồi có việc, phải nộp proposal nên bận rộn từ mấy tuần trước, thứ ba bác An Hải qua nhà chơi mà bố phải làm đến hơn 8.30 mới về. Được cái gặp bác Hải nói chuyện cũng vui, bác mua quà cho ba anh em, rồi nói chuyện công việc với bố, mẹ thấy cũng mừng, hai anh em chắc sau này sẽ còn gặp nữa vì bác Hải còn qua đây làm việc mà. Sau ngày thứ ba thì bố đỡ bận hơn nên tinh thần nhà mình cũng thoải mái, cuối tuần này thì có sinh nhật em Kim con bác Khôi này, rồi hai anh em đi khám răng này, lại còn có tàu của Santa đến thành phố nên nhà mình sẽ đi xem nữa này, bận rộn ra phết.