Wednesday, April 21, 2010

Chân dung số 3 - em Sóc

Sóc út ít nhất nhà mình nên thiệt thòi nhất, mẹ mãi mà chưa viết được cho em này :)
Nói vậy thôi chứ Sóc là "ngôi sao" của nhà mình đấy, là trung tâm điểm, ai cũng yêu và để ý Sóc nhất.

Viết về Sóc thì đương nhiên là Sóc rất khác với anh Cún và chị Vịt rồi. Vì điều đầu tiên, Sóc là baby, mà baby thì dễ thương nhất nhất rồi. Từ cái điệu cười toe toét cho đến híp mắt của Sóc, cái gì cũng dễ thương, đáng yêu. Một điều nữa là baby thì tính cách chưa rõ rệt và chưa "lắm trò" như các anh chị, nhưng baby cũng có trò của baby đấy.

Nghĩ đến Sóc mẹ nghĩ đến gì trước tiên nhỉ? Sóc lúc nào cũng tươi tỉnh và hay cười, chỉ cần ai nhìn Sóc thì Sóc cũng cười toe toét, cái này giống anh Cún hồi bé, nhưng Sóc thì còn có phân nhỉnh hơn nữa, vì anh Cún cười dễ thương còn Sóc thì cười toét quá thể đáng. Sóc làm người ta thấy Sóc enjoy nụ cười của Sóc vô cùng, và Sóc chỉ chờ có dịp để ai đó chú ý đến Sóc, để Sóc lại toe toét. Bố Minh nói, hay là đổi tên Sóc phệ thành Sóc toét nhỉ.

Một điểm nữa mà cả bố và mẹ ngạc nhiên là tính cách của Sóc thay đổi vô cùng trong mấy tuần gần đây. Từ Sóc phệ hiền dịu, nói năng thì nhỏ nhẹ, a a, i i, trở thành Sóc ồn ào, lớn tiếng, nghịch ngợm khủng khiếp. Từ Sóc có thể ngồi trên lòng mẹ cả nửa tiếng để mẹ ăn cơm (tất nhiên bằng một tay) nay thành Sóc quẫy đạp, không nói ngồi trên lòng mà ngay cả lúc mẹ bế Sóc cũng phải nhô nhào ra mọi phía mà Sóc thích, đạp chân và người mẹ, uốn éo vặn vẹo trong không trung. Không thể biết Sóc muốn gì. Đặt ngồi thì Sóc dãy, không thích này. Bế đứng lên cho nhảy nhảy thì Sóc cũng kêu. Cho nằm xuống sàn nhà thì Sóc lật rồi bò lùi, vừa bò vừa .. khóc, chả có gì là thú vị cả. Còn mẹ để Sóc ngồi chơi có lúc Sóc chịu, có lúc Sóc cũng ưỡn ra, mà mẹ đứng lên đi thì Sóc cứ gọi là hét lên như còi, khóc lóc dàn dụa.

Hôm trước mẹ mệt quá rồi, cả buổi sáng vần với Sóc có được ăn gì đâu, mà nhà thì phải dọn để bạn Cún còn đến chơi, mẹ cho Sóc ngồi trong cái thảm dầy trong phòng chơi rồi mẹ ra ngoài bếp dọn khoảng 5 phút. Thấy Sóc cứ hét, khóc sặc sụa thôi, mà mẹ thì chán quá rồi nên mẹ để vài phút rồi vào. Tưởng là Sóc lẫy hay bò rồi mắc vào đâu nên khóc, hóa ra mẹ đặt chỗ nào Sóc vẫn ngồi yên ở đây, đúng tư thế đấy, không cầm đồ chơi, cũng chẳng bò gì cả, Sóc chỉ ngồi im mà hét thôi. Mẹ bế lên vỗ lưng một cái thì im ngay tắp lự, gần như chỉ 2s là Sóc lại chẳng khóc gì nữa. Mẹ cũng đến bó tay với Sóc.

Giờ thì Sóc chẳng thích gì, chẳng thích ti ti, chẳng thích ngồi ghế ăn để chơi, chẳng thích ngồi dưới sàn nhà, mẹ bế thì cũng chẳng im, Sóc chỉ thích với lấy những gì Sóc muốn rồi liếm, gặm, bẻ theo ý của Sóc. Ngồi mà nhìn thấy cái gì hay thì gập người, nhào người xuống mà gặm. Thảo nào mà có hôm mẹ thấy Sóc đang ngồi, thì lao gần như cắm mặt xuống sàn nhà, chắc phải tẹt cả mũi, mà chẳng thấy Sóc khóc gì cả. Chắc Sóc muốn lấy cái gì đó. Mẹ chợt nghĩ, ừ nhỉ, Sóc đã gần 7 tháng rồi, lúc anh Cún khoảng tầm này cũng bám mẹ ghê lắm cơ, mẹ chẳng làm được cái gì, ăn cũng chẳng có thời gian mà ăn, vậy là Sóc sắp gần đến giai đoạn ấy đây.

Mẹ vẫn nói với bố, đúng là lúc đầu hiền quá thì mình lại tưởng bở, giờ mới thấy thật là lộ rõ bản chất một con Sóc. Sóc thì làm sao có thể ngồi yên được, phải nhảy nhót, phá phách, trèo leo, tinh nghịch, phải có những trò của riêng Sóc thôi.

Dạo này bọn sóc trong vườn nhà mình bắt đầu quen với việc mẹ có cái vườn, trước chúng nó ra phá vườn của cô Lynn, còn gần đây thấy Lynn bảo ko phá nữa, thì tại vì chúng nó tập trung vào đào hố trong vườn của mẹ, thế mới láo toét chứ. Chậu rau dăm, rau thơm có gì hay mà chúng đào linh tinh hết cả, làm chết hết cả tía tô của mẹ. May mà chậu canh giới mẹ để kịp ra ngoài, không thì cũng đi tong hết cả.

Dạo này mẹ muốn trồng cây mà Sóc quấy khóc quá thành ra mọi tiến độ đều bị chậm hẳn lại, nhưng mẹ không chán đâu, mọi thứ thì cứ từ từ thôi.

Trở lại chuyện Sóc phệ, Sóc đã biết dựng cả lưng lên, theo đúng tư thế bò nhổm tại chỗ, đã biết lắc lư người trong khi vẫn đang trong tư thế bò, đung đưa cả chân cả tay, Sóc đang tập bò đấy. Còn bò lùi thì Sóc thiện nghệ lắm rồi, thoắt cái đã đi một đoạn. Tắc đường (tức là mắc chân vào đâu) thì dừng lại rồi hét inh, may mà nhà mình có anh Cún chị Vịt rất nhanh ra gọi mẹ (nếu mẹ đang đứng gần đó) để lại giải cứu cho Sóc. Mẹ sợ khoản này của Sóc quá, hôm qua buổi đêm gần như mẹ không ngủ được, vì Sóc dạy nửa đêm, gần sáng rồi cứ thế là bò lùi, mẹ liên tục phải bê Sóc quay lại chỗ cũ cạnh mẹ, rồi Sóc lại lật và bò lùi tiếp, trong tình trạng mẹ không thể tỉnh hẳn, mà chập chờn, chỉ sợ con rơi xuống đất, sợ không chịu được. Nhà mình giường thì lại cao, có khi phải bảo bố hạ giường xuống thôi. Vấn đề là hạ xuống thì để spring box vào đâu mới là nan giản, mà cho Sóc nằm lại vào cũi thì không biết Sóc có chịu không, thôi chắc mẹ cũng phải cố vậy.

Sóc thì chẳng thích ăn gì mấy, ăn gì cũng nhổ, mà ti mẹ thì cũng ít, hóng hớt. Giờ có trò không thích ti mà mẹ cứ ép ăn thì nhả ra, đu người ngồi lên rồi hét lên thành tiếng. Ầm ĩ lắm mà chẳng nghe ai đâu, một mình một kiểu thôi. Ngồi cạnh chị Vịt anh Cún thì cũng đu vào người anh chị để mà liếm láp, liếm áo, liếm quần rồi cạp vào tay chân anh chị, anh chị cứ kêu ầm lên "kinh quá", mẹ thì có thấy kinh gì đâu, mà anh chị mang đi "kêu ca" với hết người này người kia là Sóc toàn liếm láp (lips every thing).

Đấy, vừa được một tí thì lại dạy khóc rồi lật rồi, Sóc chẳng ngủ lâu gì cả, tí là dạy thôi, tuổi này Sóc hiếu động quá thành ra thế đấy mà. Mẹ phải chạy ra để lo cho Sóc rồi.

Monday, April 05, 2010

Mỗi người một vẻ ... số 2- em Vịt

Bây giờ đến em Vịt nhé. Em Vịt sinh ra đã là một cô bé ngang bướng với cái trán dô tít và đầu thì có hai cái ngạnh (làm mẹ liên tưởng đến hai cái sừng, hay là một hình thang ngược). Vịt mới đầu không xinh và thường xuyên bị so sánh với anh, của đáng tội trông Vịt cũng buồn cười lắm cơ, nhưng thay vì đau khổ hay ghen tị với anh thì Vịt "giẫm chân lên thiên hạ" bằng cách tự lớn lên và "xinh đẹp" theo kiểu của riêng mình. Đến một tuổi thì Vịt đã biến thành thiên nga, từ đen thành trắng, từ mắt hí thành mắt tròn to đen nhánh, từ trán dô thành trán rộng má bầu, tóm lại là Vịt rất xinh và xinh hơn là bố mẹ mong đợi. Vịt lại mọc thêm hai quả răng nanh rất chi là ấn tượng, duyên thì cũng duyên nhưng nhìn thì không có giống ai hết (à, thực ra thì cũng hơi có giống bố) :) Tóm lại là lúc thì Vịt đăm đăm nhìn rất khó chịu (y như hồi mới đẻ) lúc lại cực kỳ xinh, tới mức xinh hơn cả anh Cún, cái xinh của Vịt cũng rất đặc biệt, có thể nói là khác nhất trong ba anh em.

Vịt có nhiều nét thu hút, dễ thương (cute) như anh Cún thì cũng có, nhưng phải nói điểm mạnh của Vịt là thu hút người khác, và khả năng hòa đồng, kết bạn siêu nhanh. Nếu như anh cún còn phải đứng nhìn một chút, hay ngần ngại không đến gần vì cảm giác người ta không quan tâm đến mình (nhạy cảm nó cũng có điểm yếu của nó là thế), thì Vịt con luôn xông pha, tiếp cận đối tượng và không ngại ngần dù cho đối tượng có từ chối chơi với mình. Kết cục (by the end of the day) thì bao giờ đối phương cũng phải lùi bước và lại chơi rất vui vẻ với Vịt là đằng khác. Vịt không ngại là người ra cười làm quen trước, hay giơ tay trước cho bạn để cầm tay nhau đi chơi rất tình cảm. Vịt cũng không ngại ra xin xỏ đồ ăn (cái này là mẹ bực với Vịt lắm nhé, lúc nào cũng I am hungry) hay tỏ rõ mình thích một cái gì. Tóm tắt là Vịt khá thẳng thắn và bạo dạn, may là chưa đến mức khó chịu, vì Vịt vẫn là một em bé, có gần bốn tuổi thôi à.

Khác với anh Cún lười .. mọi thứ, Vịt không chăm dọn nhà, dọn đồ chơi (tất nhiên rồi, là đối tượng để anh Cún kêu ca phàn nàn mọi lúc), nhưng Vịt rất chăm hoạt động ở bên ngoài. Vịt thích ra ngoài trời, hái hoa, nhặt lá, Vịt thích đi bộ, đi xe đạp, có thể đi bộ thoải mái (và đơn giản) hơn hai miles (khoảng hơn 3km) một lúc với đôi giày tap shoes (đế cứng, không thoải mái lắm để đi bộ) mà không phàn nàn gì. Ngày xưa thì Vịt thích đi xe đạp với mẹ, suốt ngày trèo vào cái trailer, ngồi đội mũ bảo hiểm sẵn sàng, còn bây giờ thì ngày nào cũng xin mẹ cho đi bộ đi đón anh Cún. Vịt không thích đi ô tô :) Vịt có thể ở cả ngày ngoài công viên mà không biết chán, đu quay là cái mà VỊT thích nhất, sau đó đến chơi cát. Cái gì Vịt cũng thích, miễn là được ở ngoài trời. Bố mẹ ra chặt cây thì Vịt cũng xán lại nhặt cành nhỏ bỏ vào đống rác cho mẹ. Mẹ ra làm vườn thì vịt cũng hái hoa. Vịt đúng như con Vịt con cứ đi theo chân mẹ vậy.

Đặc tính nữa của Vịt con là ... điệu. Con gái mà, phải mặc váy này, dù mùa đông cũng như mùa hè, giày dép thì phải đẹp, đau không quan trọng mà quan trọng là phải đẹp và đồng bộ. Lúc váy trắng thì giày trắng, lúc váy hồng thì dép hồng. Vịt thích để tóc dài, mặc dù đã tự lấy kéo cắt lởm chởm nhưng giờ tóc bắt đàu dài ra hơn và mẹ bắt đầu thấy VỊT soi gương, vuốt đuôi tóc ra đằng trước, đều sang hai bên, rất là điệu nhé. Vẫn bệnh công chúa (tất nhiên rồi), lại thêm yêu Hello Kitty, xung quanh Vịt cứ gọi là cái gì cũng đỏ đỏ hồng hồng.

Đeo ba lô,Vịt phải ôm thêm mấy bạn thú bông, rồi một cái túi hồng bé tí khoác vai chẳng biết để linh tinh cái gì, theo một túi trắng là "túi cái bang" chuyên đựng bánh trái kẹo, tóm lại thức ăn dự trữ của Vịt. Vịt là chuyên gia đồ ngọt, cái gì ngọt thì cũng thích, nhất là kẹo, mà mẹ thì không cho ăn kẹo. Khác với anh Cún khảng khái và nghe lời, mẹ không cho ăn thì thôi. Vịt thì đặc tính cơ bản là "bơ", Vịt chỉ nghĩ đến điều mà Vịt muốn. Biết rất rõ không được ăn kẹo nhưng Vịt cứ trữ hết vào cái túi của mình, để ăn dần, cho dù là đã đánh răng đi ngủ Vịt cũng không từ, thích lên là lôi đồ ra ăn. Vit đã từng dấu keo trong phòng, ở dưới gối hay ở đâu mẹ không biết, rồi tối thì trùm chăn ngồi ăn trong chăn một mình. Hôm trước can tội ăn nhiều vitamin quá, mẹ bực không chịu được, vì hai anh em dám tự động lấy ra ăn, mẹ vừa mắng vừa tát tát vào má và tạt vào đít (nhẹ thôi và toàn trượt ra ngoài- mẹ không kiềm chế được vì vịt và CÚN biets là nguy hiểm mà vẫn làm ), thế là vịt sợ quá, đưa cho mẹ cái hộp truyện của Vịt. Mẹ có hiểu gì đâu, mở ra thì ôi thôi, vitamin ở hết trong đó cùng với cereal. hóa ra lúc mẹ tra con để ở đâu, đưa đây thì không khai, lúc sau sợ mẹ quá (chẳng mấy khi mẹ trông đáng sợ như thế này) thì Vịt mới chịu khai. Thật bó tay với VỊT luôn.

Vịt bơ, Vịt dễ thương, Vịt điệu, Vịt lèo nhèo ở nhà thế nào, thì đến lớp là một Vịt khác hẳn. Vịt thích làm art project (đó là Vịt nói đấy nhé), nhưng lại không thích bẩn tay. Làm bánh là Vịt e dè lắm vì Vịt không thích tay bị dính nhưng VỊt vẫn tham gia đủ. cái gì mà giây sơn bẩn ra tay là Vịt phải chùi ngay. Tóm lại chơi với Vịt khá mệt. Bù lại, Vịt là một em bé rất ngoan ở khu vực đọc sách, Vịt có thể tự ngồi xem sách cả nửa tiếng, tự đọc sách cho mình, hoặc tham gia bất kỳ bố mẹ nào đọc cho con mình, Vịt rất tự nhiên ngồi ngay trong lòng của bố mẹ các bạn hay cô giáo. Vịt cung rất thích trò chơi lắp ráp, và khá giỏi trong trò này. Vịt thích vẽ, chịu khó vẽ, viết chữ, làm thiếp sinh nhật bạn. Ở trường VỊt lại ít ra ngoài chơi hơn vì thích các hoạt động trong lớp hơn (cái này thì hơi giống Cún hồi nhỏ). Khi ra ngoài thì Vịt thích nhất là chơi ở play house chứ không phải leo trèo như ở công viên.

Vịt vẫn là một em bé nên Vịt khá bám mẹ. Lúc nào Vịt cũng thích nằm trong lòng mẹ và sẵn sàng chui vào gối đầu tay mẹ ngay lập tức. Nhiều lúc mẹ chỉ sợ Vịt đè vào em Sóc, còn bố thì Vịt hay trèo ngồi lên chân, bất kể bố có đồng ý hay không. cún thì rất dễ ngủ, nằm xuống là ngủ còn Vịt thì khó, cứ lượn lờ chơi bời mãi. Khi nào Vịt vào hỏi mẹ "mẹ ơi đánh răng xong mẹ ngủ với con nhé" thì mẹ biết là vịt đã thích ngủ rồi. Mẹ chỉ cần bảo với Vịt là ừ, thì Vịt sẽ ngoan ngoãn vào và ngủ ngon lành, với vẻ mặt thanh thản, chắc đang tự nghĩ, mẹ sắp vào ngủ với mình rồi.

Vịt làm mẹ ngạc nhiên vì Vịt không ghen tị với em Sóc và cũng rất yêu em. Chỉ có điều mẹ hay phải thỏa hiệp vói Vịt, ví dụ nói Vịt ra ngoài cho mẹ cho em ngủ, lúc thì Vịt nghe, lúc thì Vịt cứ lôi đồ chơi và truyện vào, lại phải đồng ý cho Vịt tự lên giường mẹ chơi yên tĩnh để mẹ cho em ngủ ở dưới ghế. Không thì lại không xong với Vịt, vì Vịt cứ nói chuyện là em sẽ dạy ngay lập tức. Nên đành phải chịu thôi.

Để mẹ nghĩ xem còn điểm gì nổi bật của Vịt nữa nhé. Giờ thì phải đi ngủ đã, mai mẹ sẽ viết tiếp.

Sunday, April 04, 2010

Mỗi người một vẻ ... số 1 - anh Cún

Mấy lần rồi bố mẹ nói chuyện với nhau và cùng một ý kiến về các con nhà mình, mỗi người một vẻ, mỗi người một tính cách.

Anh Cún từ bé thì đã dễ thương như một con chó con (mẹ không có ý là Vịt và Sóc không dễ thương đâu nhé, đây chỉ là chọn ra tính cách nổi bật nhất thôi). Tuy thế càng lớn lên thì chó con càng trở thành ... chó dữ (jk), à, chưa đến mức đấy nhưng mà khó tính hơn thôi. Cún con của mẹ rất dễ chịu với bạn bè, và vẫn yêu bố mẹ nhất, thậm chí yêu cả em Sóc nhất (Cún tuyên bố chỉ thích các em bé là baby thôi, chắc vì baby dễ thương và không cãi hay tranh gì với Cún cả). Nhưng riêng với em Vịt (và gần đây thêm Bốp nhà bác Thanh), con chó này không thân thiện gì cả, lúc nào cũng kêu không thích em Vịt, rồi không vừa lòng thì mắng em, đóng cửa không cho em chơi, không muốn em đi theo mình. Bó tay luôn.

Tuy vậy Cún vẫn là người nhạy cảm nhất trong ba anh em nhà mình (Sóc còn nhỏ quá chưa nói được nên mẹ cứ bình bầu tạm như thế nhé). Từ nhỏ Cún đã rất hay để ý đến tình cảm của mọi người, rất hay cố gắng làm cho mọi người vui lòng, mọi người vui vẻ thì Cún cũng vui vẻ. Một điều nữa mẹ thấy ở Cún, cái này khá giống với bố mẹ, là có gì thì hiện ra ở trên mặt luôn. Cún vui, buồn, khó chịu, đang thăm dò, hay bị hoang mang, không hiểu chuyện gì, tóm lại tất cả hiện trên khuôn mặt của Cún hết. Lúc còn nhỏ, Cún rất yêu mẹ và luôn sợ làm cho mẹ buồn. Khi mẹ khóc, Cún rất lo lắng, Cún hay ra ôm lấy mẹ, hay dỗ mẹ (từ lúc Cún còn rất nhỏ nhé), rồi Cún còn bảo mẹ đừng khóc, Cún sẽ làm cho mẹ vui. Mẹ nói Cún hư làm mẹ buồn, mẹ sẽ yếu đi và chết thành cái cây, Cún sợ lắm, Cún bảo Cún muốn có mẹ ở với Cún cơ. Cún lúc cũng nào cũng rất ngọt ngào và là con trai yêu mẹ nhất.. Tất nhiên bố và mẹ cũng yêu CÚn vô cùng rồi.

Chỉ có gần đây thì Cún bắt đầu hơi .. lười. Cún vẫn để tâm và nhìn thấy bố mẹ nghĩ gì, nhưng Cún muốn làm việc của Cún hơn. Cún biết rõ là Cún cần phải chơi với em giúp mẹ chẳng hạn, để mẹ nấu cơm, nhưng Cún chỉ để ý lego của Cún thôi. Ra sân bóng thì lười đứng nhìn các bạn đánh bóng, có lúc không phải chạy thì nằm lăn quay ra bãi cỏ. Có lúc nhờ thì toàn kêu là bận, hay là lười, chỉ muốn phải có người dọn cùng (mà là việc của cún đấy nhé). Tóm lại là Cún bây giờ bắt đầu hơi khác trước rồi đấy. CHỈ có khoản chịu khó chiều em Sóc và nhảy nhót, la hét cho em cười thì mẹ thấy CÚn vẫn tạm được thôi.

Gần đây, sau khi học kinder thì Cún bắt đầu .. giống một con khỉ. Cún có khái niệm, Cún sinh vào năm khỉ, nên Cún thích leo trèo, thích chơi xà kép (monkey bar), Cún thích chọc cho mọi người vui và cười, tóm lại .. vì Cún là con khỉ. Cún vẫn gầy còm và còn còm hơn nữa, nhưng mẹ thấy Cún khá là dẻo dai. Cún tập một cách kiên trì trong mấy tháng đầu, và đã vắt vẻo qua xà một cách trơn tru, việc mà hai năm pre-k Cún tập mãi mà không làm được. Vì thế nên Cún đã có một số bạn chơi .. xà đơn, xà kép, và cún đã tạo một dấu ấn cho mình ở trong lớp, là một silly boy (nhố nhăng), thích pha trò, thích nghịch ngợm, thích leo trèo ngoài trời. Cún thích trèo cây và còn trèo cả cây dừa nhà mình nữa.

Một đặc điểm nữa của Cún mà bố mẹ thấy khá nổi bật, là Cún có khả năng sáng tạo. giờ thì Cún chỉ quan tâm đến lego xếp hình, nên Cún nổi bật nhất sáng tạo trong khoản này. Cún có thể giành rất nhiều thời gian để lắp một mô hình, mà thường Cún không lắp theo mẫu, hay "đua" theo các bạn ở ngoài đang làm gì. Cún tự nghĩ ra một cái mà Cún thích, thường cũng rất khác người, và Cún say sưa tìm các mảnh để làm cái đó. Đêm lego night ở trường, các bạn phần lớn lắp mô hình tàu, máy bay, người máy hoành tráng, Cún lắp một mô hình bé tí xíu, dùng những mẩu nhỏ xíu vốn để mô phỏng nước phun từ vòi nước của xe cứu hỏa (mà Cún dùng thành cây các màu trên hành tinh nhỏ của Cún). Được khen là exotic :) chắc vì lạ. Vấn đề mẹ thấy là Cún đã quyết định làm thì lại làm đến cùng, và không ngần ngại là của mình nhỏ hơn, hay ít màu hơn, hay không to đẹp như của các bạn. Cún chỉ làm theo ý tưởng của Cún thôi.

Ở lớp , Cún cũng là người hay làm theo những cái khác lạ. Mẹ nhớ từ năm ba tuổi, khi các bạn chơi trò chơi, thì Cún đã luôn là người đầu tiên nhảy lộn ngược, hay chơi theo kiểu khác. Có thể Cún thành công, có thể không, nhưng Cún không làm theo giống các bạn, mà ngược lại, sẽ có thể có vài bạn làm theo Cún. bây giờ đã sáu tuổi, Cún không ngần ngại khi tranh luận với bạn khi mình có những sở thích khác. Chính vì thế mà Nico và Cún rất hay có tranh cãi với nhau, trong khi James thì không. Bởi vì Nico cũng là một người khá rõ ràng trong sở thích và không đi theo sở thích của người khác. Mẹ khá ngạc nhiên khi nghe Cún nói, Nico thích mô hình tàu nhưng Cún thích lego vì Cún có thể sáng tạo nhiều mẫu hơn mà không theo design của người khác. Có thể vì mẹ là mẹ của Cún, nên mọi việc của con mẹ đều để ý hơn, nhưng mẹ thật sự cảm thấy, nếu như trong một môi trường tốt, Cún được thoải mái tranh luận và làm theo ý thích của mình, thì đây là một tính cách rất hay và mẹ không muốn khuôn bó Cún một chút nào, để Cún có thể thêm tự tin và sáng tạo theo ý của Cún.

Chỉ có một cái mà mẹ thấy là điểm yếu của Cún, là chính vì nhạy cảm, hay đoán ý của người khác, nên có lúc Cún lạ i không tự tin, không xông xáo. Trong khi đó, một điểm mâu thuẫn là Cún thích làm cho mọi người cười nhưng có lúc Cún quá tập trung vào trò cười của mình, nên không biết rằng không chắc người ta đã thích. Có lúc lại làm cho bạn bè khó chịu. Mà Cún thì ít chịu nói cho rõ ra (ừ thì trẻ con mà, nhưng các bạn tây thì khác đấy nhé), nên những lúc xung đột với bạn thì Cún chỉ cạu cọ, hay lại phá trò của bạn. Bạn càng không thích mà không chơi với cún, thì Cún càng cáu hơn. Mẹ đã dạy Cún từ rất nhỏ, cái gì cũng phải nói chuyện, nói chuyện và nói chuyện, nhưng xem chừng mẹ chưa dạy được CÚn cách giải quyết tốt mọi tình huống. :)

Vịt và các bạn

Hôm nay Vịt nói một câu làm mẹ giật mình. Vịt bảo con có một bạn con thích thôi. Mẹ thì bảo, có nhiều bạn cũng tốt chứ con. Thế con thích bạn nào. Vịt nói thích Ella K (hôm trước play date ở công viên với bạn này). Mẹ thì nói, thế con có thich Diya không, có thích Hanna nữa không? Xem chừng Vịt không để ý, Vịt chỉ nhắc Ella K thôi.
Rõ ràng là Vịt của mẹ đã là em bé bốn tuổi rồi. À, Vịt sắp là em bé bốn tuổi chứ nhỉ, còn tận hơn 3 tháng nữa mà. Mẹ rất nhớ các bạn gái của lớp Cún, lúc 3-4 tuổi rất hay có trò này. Chỉ thích một bạn thôi và chỉ thích chơi với bạn ấy thôi. Thậm chí không thích cho các bạn khác chơi cùng. Mẹ rất nhớ vì hồi làm ở lớp Cún (Cún hơn ba tuổi) là năm đầu tiên mẹ làm ở trường, và chỉ có các bạn gái làm mẹ ngạc nhiên, còn các bạn trai lại hay chơi bầy đoàn với nhau.
Vậy là em Vịt của mẹ đã sắp 4 tuổi. Nhanh quá. Mẹ đã có chương trình hết cho Vịt rồi. Này nhé, năm nay không học hè nhưng sẽ học múa và bơi. Năm sau thì Vịt sẽ học ở lớp cô giáo cũ của Cún, cô Terry. Cũng không phải là quá thích cô nhưng mẹ không thích cô nào dạy chữ nhiều, mà nghe chừng cô giáo kia thì để ý dạy chữ, nên Vịt sẽ học lớp cô này thôi, cho ít biết chữ :) Vịt đã bị ảnh hưởng của anh Cún nên cũng hay tập đánh vần linh tinh lắm rồi. Mẹ không muốn dạy chữ cho Vịt sớm. Mẹ muốn sau lớp 4 tuổi thì Vịt sẽ học Young 5, và vào kindergarten sau Cún 3 năm. Tất nhiên nếu thích thì Vịt học cách Cún 2 năm cũng được, nhưng mẹ tự thấy ân hận vì đã không theo cảm quan của mình mà cho Cún học Young 5. Lần đầu tiên, mẹ thấy không cần thiết phải theo lời khuyên của cô giáo (chuyên gia về giáo dục). Đến Vịt và Sóc thì mẹ sẽ rất muốn cho hai con đi học tiểu học muộn hơn anh Cún một chút. Bây giờ học chữ hoặc đọc học viết sớm quá, thật là khổ thân các con.
Lại lan man rồi. Năm nay bố mẹ car pool cũng mong Vịt sẽ có một người bạn thân là Diya. Nhưng Diya thì hơi bossy quá, Vịt cũng chơi tốt với Diya thôi, nhưng mẹ nghĩ có lúc Vịt không thoải mái. Nên mẹ đã nói chuyện và sẽ cho Vịt đi chơi thêm với hai bạn khác nữa, một là Moira, một là Ella K. Sau này khi vào lớp 4 tuổi sẽ cho Vịt chơi thêm với Ben, vì mẹ và mẹ Ben đã hẹn hò trông con hộ nhau năm sau rồi. Hy vọng Vịt sẽ có bạn thân và chơi thường xuyên với mình để đến 4 tuổi thì có thêm nhiều bạn hơn năm nay.

Sóc phệ bò lùi

Hơn một tuần nay Sóc bắt đầu bò lùi. Sau khi lăn qua rồi lăn lại được thì Sóc bắt đầu hơi nhấc người lên khỏi mặt đất. Mẹ cứ tưởng Sóc sẽ tập bò, nhưng cũng giống như là khi mẹ cứ tưởng Sóc sắp mọc răng (vì cái lợi đã nứt ra hai rãnh nhỏ trong trong màu trắng nhưng cả tháng trời răng chẳng thèm nhô lên), thì Sóc lại không thèm tập nhấc lưng nữa. Giờ Sóc đòi bò lùi.
Sóc bò lùi buồn cười lắm, vì chỉ một tí thôi đã lùi cả mét rồi. Thường xuyên lùi rồi thò chân vào gầm ghế, hay là nan cũi, rồi hét inh lên. Sợ nhất là hôm qua mẹ đã lót gối nhưng bố bảo Sóc lùi thò cả chân ra ngoài. Tất nhiên là mẹ chẳng bao giờ cho Sóc nằm một mình trên giường đâu, luôn che chắn và mẹ thì ngồi ngay ở đấy. Mà Sóc thì nhanh lắm, thoắt một cái đã thấy ở đâu rồi ý.
Nhà mình Sóc vẫn là "ngôi sao", tức là anh chị yêu Sóc lắm ý, và lúc nào cũng cưng Sóc. Anh Cún sáng dậy là phải vào phòng mẹ xem Sóc thế nào, nếu Sóc dạy rồi thì lên chơi, trêu Sóc cười một tí. Trước khi đi học anh Cún cũng phải vào chào Sóc. Tất nhiên yêu em thế thôi nhưng vẫn thích chơi lắp lego hơn là chơi với em, bảo trông em cho bố mẹ ra làm vườn thì mắt còn tít vào lego và xem phim. Nhưng tất nhiên bảo trông em thì vẫn ngồi bên cạnh, dặn em khóc nhớ gọi mẹ thì có nhớ đấy.
Chị Vịt bây giờ cũng yêu Sóc lắm. Hỏi Vịt yêu ai nhất, thì em Sóc, nhưng sau đó thì đến anh Cún, mẹ Hạnh, bố Minh, tóm lại là Vịt yêu cả nhà mình. Whole Family. Mẹ nói với bố Minh, giá mà lúc đẻ Vịt mẹ cũng cho anh Cún đi học, một tuần hai buổi, có lẽ anh Cún đã đỡ buồn và căng thẳng hơn. Vì anh Cún cũng thích cô giáo như Vịt, mà các cô giáo ở đây thì bố mẹ có thể nói chuyện nhờ giúp đỡ nói chuyện hay tác động vào các cháu được. Mẹ lúc nào cũng thương Cún và hay nghĩ lại Cún ngày xưa lắm đấy, sau này Cún có đọc được cái này thì nhớ là bố mẹ lúc nào cũng chăm và nghĩ cho Cún nhất đấy nhé. Không phải các em được nhất đâu.
Sóc phệ nhanh quá, thoắt một cái lại gần 7 tháng rồi. Trông lúc nào cũng ra dáng "con út" được chú ý đến, cứ cười, vỗ tay ú òa là Sóc lại toét cái miệng ra. Bố bảo hay là đặt tên là Sóc toét nhé, bố Minh cứ về nhà là khua khoắng chân tay, loay hoay cười toe toét hết cả ra. Thích bố Minh lắm cơ. Mà bố cũng thích và cưng con gái út vô cùng. Bố bảo, để xem sau này đứa nào xinh nhất, Sóc có xinh bằng được chị Vịt không. Chị Vịt thì cá tính rõ rồi mà. Mẹ thì nói, à, mỗi đứa nhà mình một kiểu, xinh cũng kiểu khác mà tính cách cũng có vẻ khác. Thế mới đa dạng, mới hay chứ.
Mừng Sóc sắp 7 tháng rồi, mẹ cũng chẳng mong Sóc bò sớm đâu vì như thế mẹ trông cũng mệt lắm. Cứ tùy tình hình Sóc nhé.