Tuesday, July 13, 2010

Em Sóc cắn mẹ

Em Sóc cắn mẹ không phải là lần đầu tiên, có những lúc em ngứa răng em vẫn cắn cắn, từ lúc 4.5 tháng em bắt đầu nứt răng cho đến khi răng nhú ra hẳn là lúc em khoảng 8 tháng. Cắn ko biết bao nhiêu lần, mà ngay từ khi sinh em ra cái kiểu ti ti của em đã gần như là cắn mẹ, làm mẹ đau điếng.
Lâu lâu rồi chừng hai tháng em ko cắn làm mẹ tưởng mẹ quên rồi. Chiều hôm qua vừa cho ti tự dưng em cắn một cái đau điếng. Cắn đau tưởng chừng ko chịu được, đau đến mức mẹ mất tự chủ, hét lên một cái thật to. Em nhìn mẹ, láu lỉnh, láu lỉnh rồi cười (dạo này nhìn em rất là láu lỉnh, hay cười cái kiểu "con hiểu hết rồi đầy" như thế, nhất là cái mắt em giống bố khủng khiếp nhìn lại càng nghịch ngợm). Mẹ bình tĩnh lại, nhìn vào mắt em và nói, Sóc con không được cắn mẹ như thế, mẹ đau mẹ không cho con ti ti nữa. Rồi mẹ đặt em xuống đất, không bế trong lòng nữa.
Em khóc i ỉ, khóc ầm ĩ. Chừng một phút mẹ bế em vào lòng, lại nhìn vào mắt em và nói, Sóc ngoan không được cắn mẹ nữa. Rồi mẹ cho em ti tiếp. Vết cắn vẫn còn đau nhưng em có vẻ biết điều (chẳng biết có thật ko) vì em ti tử tế, chăm chú, không cắn gì nữa.
Mẹ ko biết em có hiểu hết không, vì thật sự mẹ thì tin rằng em đã đủ tuổi để hiểu hết điều mẹ nói và biết suy nghĩ tí chút, nhưng chẳng có em nào nói lại cho mẹ là "con hiểu hết đấy", nên mẹ cứ coi như là em hiểu nhé. Em phải ngoan từ giờ không cắn mẹ nữa đấy.

Thursday, July 08, 2010

Chuyện hè 2010 (phần 1)

Từ hồi nghỉ hè đến giờ mẹ mới viết được. Chính xác là từ trước khi năm học kết thúc chứ nhỉ.

Tháng 5 và nửa tháng 6, cả Cún và Vịt thay nhau kết thúc năm học, bận kinh hoàng. hết hoạt động này đến hoạt động kia. Cái chính là tháng 5 bố đi công tác tới hai lần và cả hai lần các con đều ốm. Mẹ thì không viết lên đâu cả, vì sợ ông bà ở nhà lại lo. Có những lúc ba đứa đều khóc, chị sốt mẹ ôm mà khóc, rồi em cũng dạy khóc, anh thì khóc (chắc cũng mệt) mẹ không biết xoay làm sao. có những hôm phải nhờ người đưa Cún đi học, đón Cún về, rồi đưa đi chơi bóng, vì em Vịt sốt, em Sóc mệt mẹ không thể ra khỏi nhà mà Cún cũng không thể chỉ vì em ốm mà ở nhà, Cún sẽ buồn. Có một đôi lúc mẹ cảm thấy đây là giới hạn của mẹ, nhưng tự mẹ cảm thấy là giới hạn thì mẹ lại tiếp tục cố gắng, hít thở rồi tiếp tục ôm các con, thì rồi nửa tiếng sau mọi việc cũng qua, mình lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Nếu ai hỏi mẹ ba con có vất vả không, thì thực sự những giây phút như thế mẹ mới cảm thấy mình có vất vả.

À thôi, quay lại tình hình nhà mình. Tháng năm đánh dấu bằng mốc là giữa tháng năm nhà mình đi camping. Chính xác là mẹ con mình đi camping, vì bố đi hội thảo vào đúng lúc đó mà các con thì háo hức mong chờ ngày này từ lâu rồi, không thể chỉ vì bố đi vắng mà các con lại phải ở nhà. Mẹ quyết định nhanh quá là mẹ vẫn sẽ đi với các con, cho dù bố có vắng nhà - quyết định quá nhanh mà về sau mẹ cũng thấy .. hơi sợ. Lúc đó em Sóc cũng còn nhỏ và trời còn lạnh, buổi đêm thì còn dưới 40 độ, mẹ cảm thấy mệt nhất là đêm, lạnh quá là lạnh, mẹ thì ôm Sóc, cho Sóc ti luôn trong túi ngủ của mẹ nên mẹ cũng ko sợ Sóc ốm hay lạnh gì. Chỉ có mẹ thì thấy lạnh. Cún thì ngủ ngoan nhưng Vịt thì dạy khóc mấy lần, rồi làm cho Sóc dạy, khóc, sau đó Vịt đòi đi đái thì mẹ phải ôm cả Sóc giữa đêm lạnh thế ra ngoài để cho Vịt đi tè, đó là lúc mẹ cảm thấy mệt mỏi nhất, Sóc đang ngủ cũng bị mẹ ôm ra. Rồi cứ thế một lúc một lúc, mẹ lại mong trời sáng để ấm hơn và các con được chơi. Thế rồi trời cũng sáng, các con thì muốn chạy chơi, em Sóc thì còn ngủ, mẹ phải nhờ bác Lan đốt lửa lên để bắt các con ra chơi gần đấy cho đỡ ấm, nhưng hình như cũng chẳng đứa nào chịu chơi gần, lúc mẹ ra thấy em Vịt mặt mũi xám ngắt mà cứ chạy chơi thôi. Thế mà các con cũng chẳng ốm gì cả và mẹ tin là các con có một ngày đi camping thực kỳ vui vẻ và thích thú. Sau đấy ai cũng nói mẹ thật là dũng cảm, lúc trước đó thì chẳng ai nói gì để mẹ còn sợ :) mà chỉ nói sau đó thôi :). Mẹ thấy mình cũng dám làm gì đó cho các con, mà thực ra cũng vì lớp cũ của mình các bố mẹ giúp mẹ rất nhiều, từ dựng lều, hạ lều, bơm giường, lấy chăn gối cho đến trông các con, bế em Sóc,nên mẹ mới làm được thế.

Sau đợt camping, đến cuối tháng thì tự dưng em Vịt lăn ra ốm. Thế là tuần cuối cùng đi học em Vịt phải nghỉ, khổ thân em Vịt, đúng lúc đó bố cũng lại đi công tác một lần nữa, và em Vịt thì không đi học được buổi cuối cùng để chào cô giáo, mẹ rất thương em Vịt vì em Vịt thực sự rất thích cô Judy năm nay. cô là một cô giáo ngọt ngào và dễ thương nhất mà mẹ được biết, cô rất yêu chiều Vịt và nói những lời rất hay về Vịt và gia đình mình đấy. Để mẹ copy vào đây cho Vịt đọc sau này nhé:
------------------------------
Dear Hanh and Minh,
Thank you so much for the generous gifts. I love looking through the memory book that the class gave me with a page from each child! Thank you also for the gift certificate to theMayfield Bakery and the bottle of wine. I am looking forward to sharing these gifts with my husband!
It was a pleasure to get to know you and your family. Your warm and gentle ways were so appreciated. I love all that you shared with us including your tripod, your love of growing things, your knowledge about healthy foods as well as your kindness and your laughter.
Vit was a joy to have in class. What a sense of humor! I loved hearing her stories and having had the opportunity to sit with Vit at Audrey time to hear her participate. Vit is a bright and curious girl and so capable! I will miss you all but I hope that you will stop by and visit me in Room 5 next year. Wishing you and your family a wonderful summer!
With Love,
Judy
-------------------------
Gia đình mình đặc biệt hơn các gia đình khác vì trong hai tháng đầu năm học bố Minh đi làm việc ở lớp Vịt, và bố Minh được cô giáo và các bố mẹ khác cũng rất quý mến. Các bạn ở lớp cũng thích bố Minh, và cô giáo thì nói rằng có bố Minh trong lớp giúp cô, cô rất cảm ơn và quý bố Minh đấy.

Mẹ để ý Vịt luôn ngồi trên lòng cô giáo bất kỳ lúc nào có dịp, như là chiến thắng trong cuộc cạnh tranh với mấy bạn khác, và cô giáo thì thật là tuyệt vời, không lúc nào cô bận tới mức không thể dừng lại nghe Vịt hay Cún nói với cô bất kỳ điều gì. Dù cô đang làm gì cô sẽ dừng lại và lắng nghe các con nói, một cách đầy chăm chú và vui vẻ. Dù mẹ có thấy con bướng bỉnh hay khó chịu đến mức nào thì đối với cô con vẫn luôn là một đứa trẻ đáng yêu, đầy cá tính và rất ngọt ngào. phải nói là phẩm chất luôn thấy điểm tốt ở các con và luôn chăm chú lắng nghe các con là điều mà mẹ cần phải học hỏi cô hơn nữa. Cô giáo cũng là người mẹ rất phục vì cô quan tâm đến mọi người một cách thật lòng, cực kỳ tế nhị và không quên cho dù là một chi tiết nhỏ nhất. Mẹ thường xuyên nhận được thư của cô giáo, khi cô nhớ ra một quyển sách mà có thể có ích cho mẹ (trong một buổi nói chuyện của cô và mẹ cách cả vài tháng), khi cô biết tin con nghỉ vì ốm và viết thư hỏi thăm, hy vọng con chóng khỏi. Tất cả những hành động, lời nói của cô thật sự chân thành và mẹ rất yêu tất cả những gì của cô giáo. Mẹ chỉ mong sau này Vịt lớn lên sẽ có ảnh hưởng của cô, "mean what you say and say what you mean" và luôn yêu quý, chân thành với người khác.

Anh Cún thì kết thúc năm học sau em Vịt khoảng hơn một tuần, trong tuần đó em Vịt đi học múa (2 tiếng buổi sáng) còn anh Cún đi học ở trường. Có quá nhiều hoạt động cho tuần cuối cùng, trong đó có cả ngày lễ tốt nghiệp của Cún. Ở bên này rất hay, tuần cuối cùng thì hầu như chỉ toàn chơi thôi, và rồi tốt nghiệp chứ không phải học hành thi cử gì cả. Cô giáo nói với các con về chuyện năm học kết thúc từ khoảng trước đó 2 tuần, để các con không bị sốc về chuyện sẽ không đến lớp và năm sau sẽ không học cô giáo nữa, nhưng các con vẫn có thể đến thăm cô ở trường được khi các con vào lớp 1. Chính vì vậy mà Cún khá bình tĩnh và mong chờ kỳ nghỉ hè, để sau đó Cún sẽ được lên lớp 1.

Nói đến chuyện này tự dưng mẹ lại nhớ ra một chuyện. Số là cô giáo của Cún ở trường vốn nghiêm khắc nên bố mẹ cũng ko phải quá thích (thực ra là mẹ cảm thấy cô khá nhạy cảm và hiểu vấn đề và cô luôn để ý để điều chỉnh, tác động cho học sinh, nhưng nhiều lúc eye contact của cô ko tốt lắm - kiểu châu á mình, cứ như là ko để ý lắm ấy khiến cho mẹ ko thích lắm). Anyway, hôm nay bố mẹ nói chuyện với nhau vê cô giáo trong hè của Cún - cô Kim. Cô Kim thì có vẻ nghiêm khắc hơn và hay cho time out (thì các con sắp lên lớp 1 rồi mà, cũng phải nghiêm chỉnh hơn chứ) nên Cún có vẻ ko thích cô. Có mấy lần mẹ hỏi Cún hôm nay ở trường thế nào, thì Cún nói là con không muốn kể cho mẹ biết, đầu tiên mẹ ko hiểu lắm, bây giờ thì mẹ đoán là Cún không nghe lời cô nên bị cô phạt, nên Cún ko thích cô. Vì thế hôm nay, lúc bố mẹ nhắc đến cô Kim, và mẹ và bố đều bảo là thích cô Kim, thích hơn cô ... (đến lúc nay bố và mẹ đều dừng lại, vì ko muốn nói tên cô giáo ở trường của Cún), nhưng Cún khôn lắm nhé, Cún hiểu ngay, và Cún bảo, con thì thích cô Marilyn hơn. Đấy, biết bênh cô giáo của mình rồi đấy. Mẹ nghĩ là chắc Cún bị phạt hơi nặng đây nên Cún chẳng thích cô Kim từ đầu, ấn tượng rồi :))

Ngày tốt nghiệp của Cún là một ngày đặc biệt. Mẹ đã thấy Cún chững chạc hơn thời điểm đầu năm, Cún cùng các bạn lên sân khấu biểu diễn thế nào. Tuy nhiên giờ Cún lại có một trò rất không hay là ngoáy mũi nhé, bố mẹ chả thích một tí nào đâu. Khoảnh khắc mà mẹ không thể quên nổi vào hôm đó, là lúc Cún và các bạn hát bài hát "skid amararing, I love you", một bài hát mà mẹ đã hát bao nhiêu lần với các con, nhưng lúc đó, khi các con hát và chỉ tay xuống bố mẹ ở dưới, và các bố mẹ ở dưới đều làm dấu hiệu và chỉ tay lên các con, thì mẹ cảm thấy mình đang khóc, và mẹ Jordan bên cạnh mẹ cũng như bao nhiêu bố mẹ khác ở trong phòng đó cũng đều đang lau nước mắt. Một năm kindergarden của các con- năm học đầu tiên của các con - là biết bao lo lắng và yêu thương của bố mẹ. Những nỗi lo như không biết các con có hòa nhập không, có thích trường học không, có thích học đọc học viết không, có bạn bè không, những nỗi lo đó thì bố mẹ nào cũng giống bố mẹ nào, không bao giờ bố mẹ có thể quên được. Hôm đó bố Minh có buổi phỏng vấn tuyển người lúc hơn 9h nên bố Minh cũng chỉ ở đó được một lúc sau đó thì phải đi về, còn mẹ và Sóc thì ở đó với Cún suốt. Khi em Vịt tan học lúc 10.30 thì bố Minh đón em Vịt đưa qua trường để ăn party với Cún, rồi mấy mẹ con lại tự đi về với nhau vì bố phải lên cơ quan tiếp. Nhà mình lúc nào cũng như là con thoi.

Cún và Vịt được nghỉ hè trọn vẹn gần hai tuần. Hai tuần đó là mẹ hàng ngày đưa các con ra công viên chơi với bạn, đi thư viện xem múa rối, nghe ca nhạc, rồi đưa các con đi bảo tàng, ngày nào nhà mình cũng chạy vòng quanh. Sau đó Cún đi học được mấy ngày thì nhà mình lại đi cắm trại ở Big Sur hai ngày hai đêm, đúng ngày sinh nhật của bố Minh. Năm nay sinh nhật bố Minh mẹ không tổ chức tiệc như năm năm vừa qua, mà nhà mình đi cắm trại và nghỉ ngơi với nhau thôi cho thoải mái. Các con đi thì cũng rất vui và Cún gọi đó là "best camping trip ever". Ngày đầu tiên thì nhà mình đến muộn nên chưa làm quen được với các nhà khác, nhưng từ chiều ngày hôm sau thì các con đã chơi rất thân thiện với nhà bên cạnh (có hai ông bà mang hai đứa cháu là con trai đi cắm trại) và từ tối hôm đó đến trưa hôm sau thì cứ chạy qua chạy lại chơi, vui phết. Các con có bạn chơi vui hẳn lên và bố mẹ cũng đỡ phải mắng hai anh em, cứ liên tục chành chọe đánh nhau tóe lửa. Hôm đó Vịt còn làm một vố kinh hoàng, không biết Vịt cáu với bố Minh cái gì, mà lúc nhà mình đi hiking để ngắm thác nước đổ xuống bờ biển, Vịt cứ thế gào khóc la hét với bố Minh, Vịt còn nói những câu rất là không hay nhé, như là không muốn gặp bố Minh nữa, muốn bố Minh chết đi, cái này là không hay một tí nào đâu nhé, và mẹ lúc ấy hiểu rằng Vịt đang quá tức giận, trong khi bố thì cứ nhơn nhơn, con đã giận lại còn cười để trêu chọc nó làm cho nó tức điên lên làm gì cơ chứ. nhưng phần của Vịt thì Vịt là sai hoàn toàn rồi, thường thì Vịt và Cún yêu bố Minh nhất đấy, lúc nào cũng bám chặt lấy bố (vì bố hay ngủ với Vịt mà) thế mà hôm đấy mẹ thấy Vịt như vậy. Cũng có thể hôm trước Vịt ngủ quá ít, đi ngủ muộn, hôm sau lại bị anh Cún đánh thức dạy sớm, nên Vịt mệt, lên xe một cái, la hét hai câu nữa thì Vịt ngủ lăn quay ra luôn. Ngủ suốt đến tận chiều muộn mới dạy, mẹ thì cứ tiếc vì lúc đó trời nóng, nếu các con mà ra đằng sau trại nhà mình lội suối thì sướng phải biết chứ, thế mà tự nhiên lại lăn ra ngủ.
Sáng hôm sau thì mẹ đưa hai anh em và hai bạn nhà bên cạnh đi trèo núi, trèo lên và xuống tổng cộng phải đến 5km, nên có những đoạn mẹ phải cổ vũ Cún và gần như kéo tay để Vịt đi tiếp, vì Vịt cứ kèo nhèo đòi xuống, không đi nữa, mà mình đi thì có chú hướng dẫn đi cùng, giới thiệu các loại cây lá ở đấy cho mình, thì làm sao mà tự tung tự tác đi về được. Được cái mệt nhưng mẹ nghĩ là các con cũng học được một số loại cây khác và có khái niệm về các loại cây thuốc trong rừng mà chú giới thiệu cho.

Sau đó thì nhà mình check out, trao đổi địa chỉ liên lạc với nhà campsite bên cạnh (có bạn Andrew 5 tuổi, bạn của cả Cún và Vịt) rồi đi về. Mẹ muốn xuống bãi biển Pfeiffer chơi mà Cún Vịt lăn kềnh ra ngủ, thế là bố lái xe xuống rồi mẹ và bố thay nhau ra ngắm cảnh rồi về. Bãi biển của nó thì cũng như kiểu bãi biển Cát Bà nhà mình, mà cát trắng sạch hơn một tí, sóng to hơn một tí, lại có một dòng suối nhỏ đổ từ trong đất liền ra đến bãi cát thì nhập lại làm một. Cái chỗ suối ấy nếu mà ngày nào nóng thì có thể chơi được vì nó nông lắm và nhiệt độ thì sẽ không bị lạnh như ở nước biển, tiếc là Cún Vịt đều ngủ rồi và hôm đó lạnh, chứ không đó cũng là một chỗ đẹp và vui. Vì Cún Vịt đều muốn đi biển mà lúc đó lại ngủ nên bố mẹ quyết định lái về rồi dừng ở Monterey (Lovers' Point) để chơi. Chỗ ấy theo mẹ xem review thì nó khá là kín gió, nên ấm hơn, mà đúng thật, lên trên đường xe ô tô chạy thì lại lạnh (như gió ở Monterey nói chung) nhưng nếu gió dừng thì sẽ ấm. Chỗ bãi biển ấy nhỏ nhưng kín gió nên ấm, trẻ con chơi cát và chơi nước được, bên cạnh thì có bãi đá, nhiều đá lắm thoải mái mà treof, chỉ có cái mẹ muốn bố đi cùng nhỡ chẳng may còn ngã thì còn đỡ được, bố thì ko để ý là con đã thoắt lên trên rồi, sợ quá.
Sinh nhật bồ kết thúc bằng việc đi ăn hàng, rồi đi về nhà đi ngủ vì muộn à mệt rồi mà. Nhưng mẹ chắc bố và các con đều vui đấy :)

Wednesday, July 07, 2010

Em Sóc 9 tháng

Hè rồi nhà mình lại bận rộn hơn trước, nhìn lại thì đã hai tháng mẹ mới viết cho các con.
Sóc con bây giờ đã lớn lắm rồi. Hôm vừa rồi Sóc đi khám lúc 9 tháng, được 18 lbs và 28 inches, thật là chẵn và dễ nhớ. Sóc tăng cân thêm chút xíu thôi, tụt xuống đường 40-45% nhưng chiều cao thì lại lên được 75%. mẹ cũng chẳng quan trọng lắm đâu, chỉ ghi lại thôi. Sóc giờ đã bò thành thạo lắm và còn thích nhún nhẩy nữa, nên Sóc gầy đi là chuyện thường tình.
Sóc bây giờ thì ồn ào quá thể, mẹ và bố đều đã thống nhất là Sóc không chỉ nhảy nhót nghịch ngợm mà còn rất ồn ào. Lúc nào em ăn thì thôi rồi, em thích thì em hét, mà em không thích thì em cũng hét. Em hét mà cái tay em nắm chặt lại, cái miệng em cũng dành dành ra và nghiến lại. Chứng tỏ em rất kiên quyết và kiên định nhé. Em đòi cái gì thì đòi bằng được. Hôm nay mẹ thử em. Mẹ cho em ăn cháo, em cứ khóc và lắc đầu, mẹ cho em ăn rau thì em hét lên đòi ăn (đúng là con bố Minh, chỉ thích ăn rau, cố ép ăn thịt cũng chẳng ăn mấy). Mẹ thử lại mấy lần, xen kẽ cho em ăn rau rồi lại ăn cháo thì lần nào ăn cháo em cũng khóc, chỉ thích rau thôi. Chắc em chán cháo này rồi, mặc dù trưa thì em ăn cứ gọi là thun thút. Mà thực ra nói thế cũng ko chính xác, chính xác là em thích ăn thịt, rau và cơm/cháo riêng rẽ ra. Cho nên có lúc mẹ cũng nấu cơm thành nửa cơm nát nửa cháo, rồi xúc rau, thịt, cơm-cháo riêng cho em, em ăn rất nhiệt tình. Lúc em chán thì thế, còn lại mẹ vẫn xay cháo cho em mỗi lúc em dễ tính.
Sóc thì rất thích hoa quả, đúng là Sóc mà. Mận mơ gì cũng mút thun thút, mùa này thì mơ mận đều chín ngọt hết rồi, lại toàn được mọi người có cây ở nhà cho nên Sóc càng được ăn đồ ngon. Từ hôm đi bác sỹ về thấy bác sỹ dặn cho ăn ít dâu tây và blueberry thôi, để tháng sau hãy ăn vì sợ nhiều acid thế là mẹ lại không cho ăn mấy nữa. Hôm qua mẹ cho em ăn thử nectarine (đại khái như quả đào không có lông) , chỉ cho hai ba miếng bé tí tẹo teo mà em thích lắm, ăn lấy ăn để, nhưng mẹ không cho đâu, mà chị Vịt cũng tự vặt gần hết cả rồi. Chua hay ngọt gì cũng không thoát khỏi tay của chị Vịt được.
Sóc mấy hôm nay bắt đầu có trò đi xe là khóc. Không thích ngồi car seat gì cả, ngoại trừ nếu mẹ ngồi cạnh để dỗ nhưng cũng vẫn khóc. Chán thế chứ. Chiều nay hai anh chị đi bơi, mẹ phải đổi sang, cho Sóc ngồi xe đẩy rồi hai anh chị thì đi xe đạp và đi bộ, đi xa phết, một chiều phải hơi 3km, anh Cún chị Vịt thì ko vấn đề gì, Sóc lại vẫn hơi khóc. Thường Sóc thích đi ra ngoài lắm, mà giờ mẹ nghĩ chắc tại Sóc cứ thích phải mẹ bế mới được. Sóc lớn rồi mà. Mẹ không biết tính làm sao, ngày nào mẹ cũng phải đưa hai anh chị đi học thư viện, học bơi, đón anh Cún ở trường, vậy Sóc phải cố gắng với mẹ thôi nhé.
Sóc giờ ngủ đã dễ hơn, mẹ có thể đặt xuống giường được nhưng vẫn bám mẹ, gần sáng thì đòi ti liên tục, còn tối thì có thể ngủ được dài hơn giấc đầu tiên. Mẹ để ý có hôm như hôm qua thì Sóc dạy liên tục, còn lại thường Sóc cứ ngủ 5 tiếng liền rồi mới dạy. Nói chung thế là Sóc ngoan rồi.
Sóc đã biết bò từ dưới sàn phòng ngủ lên phòng chơi nhé, còn bò xuống bậc thì Sóc chưa biết làm rồi. Mẹ phải lấy cái gối lót cho Sóc thì Sóc mới bò xuống. Mà Sóc cũng khôn nhé, hôm trước thấy Sóc bò xuống rồi khóc thảm thiết, thì ra lúc bò thì Sóc chỉ cho một tay xuống thôi, thấy tụt xuống thế là ko bò tiếp gì nữa, cứ chống một tay dưới tay trên rồi khóc gọi mẹ ra giải cứu cho Sóc.
Mấy hôm nay bố Minh lấy cái cũi playpen để ra sàn để Sóc chơi nhưng Sóc cũng chẳng chịu, cho vào cũi hay vào ghế ăn là lại khóc lóc, chỉ thích mẹ bế thôi.
À mà Sóc đợt này được đi chơi nhiều, đi camping thì hai lần rồi, rồi đi picnic, đi chơi bãi biển, Sóc không được mẹ cho xuống đất bò lê bò càng như baby nhà chú Matt nhưng Sóc cũng được bố và mẹ địu đi, rồi ngồi trong lều ngắm biển với mẹ. Sóc mà được thả ra cát thì thích lắm, Sóc thích xoa chân và lấy tay vầy cát nhưng mẹ phải rất cẩn thận, nên mẹ ít cho Sóc xuống. Sóc đi nhiều nên cái mặt và cái tay cũng đen đi nhiều rồi, hết là Sóc trắng tinh của mẹ. Mẹ lười ko bôi kem chống nắng và cũng giữ gìn, che cho Sóc đấy nhưng chẳng lại được, để mai kia mẹ đi mua kem chống nắng nhé.
Sóc của mẹ nhanh quá, đã sắp là em bé lớn rồi, mẹ và bố và hai anh chị yêu Sóc lắm đấy nhé, ai cũng muốn Sóc cứ là baby mãi, đáng yêu mãi như thế này này.