Friday, February 16, 2007

Tết tết tết tết đến rồi..

Có bài này mẹ Hạnh viết chơi ở chỗ khác, gửi lên đây cho đỡ buônf, chút nữa viết về ngày Valentine của cả nhà nhé.

Lúc nãy em đã định vào viết một bài nhơs Tết nhưng sợ các mẹ buồn.. Em bây giờ đỡ buồn hơn rồi, chả hiểu sao, ít nôn nao hơn. Chắc tại năm ngoái em vừa được đón Tết ở nhà xong. Hay tại mình chai rồi ko biết.
Ko biết các chị sao chứ cả năm em nhơs nhất cái ngày 30 tết, năm nào cũng thế, bắt ddầu ngày 30 là "rửa mặt đánh răng" bằng việc lau lại bàn thờ với ông nội (nhà em em lfà cháu nội lớn nhất, tuy ko là con trai nhưng từ nhỏ đã làm những việc này với ông nội, ko khác gì một thằng cháu đích tôn). Sau đó là lau chuì nhà cửa và lau cửa sổ cho mẹ, mẹ em tín nhiệm em nhất vì Tết đến em phải lau bóng như guương vậy, ko đuơcj một hạt bụi nào. Lau xong thì đi mua hoa về cắm têts, năm nào cũng thế, phải là em mua hoa vì em ddã quen mua và chọn hoa từ bé, kỹ tính lắm, các bà hàng hoa đầu chơj nhà em nhẵn mặt em hết cả nên đi mua hoa tết cũng là một dịp để chaof hỏi lại các bà hàng hoa truớc năm mới. Đi mua hoa phải sớm vì muộn thì hết cả hoa đẹp, mà tính em thì keo nên phải ddi một vòng xem hangf nào hôm nay vừa rẻ vừa đẹp mới mua, lượn lờ về đến nhà cũng trưa rồi, mau mau xuống nhà giúp bà và mẹ làm cơm tất niên và chuẩn bị cho môngf một tết.
Nguời ta kiêng môngf một ko phải làm nhiều việc, ngay cả quét nhà cũng ko quét và ko hót rác, ddổ rác, do vâyj mọi việc phải lamf hết từ hôm 30, từ làm gà, luộc gà, nhặt rửa sơ rau cho đến tắm gội giặt giũ phơi phóng gì cũgn phải xong hết từ hôm 30. Vì thế mà nhà em cứ gọi là chạy marathon, hết nấu nuớng rồi đến chạy xô tắm gội. Thuờng là nhưngx người rỗi rãi như bố em và em trai tắm truớc, những người như em và mẹ em sẽ tắm sau cùng. Tắm xong thì giặt đồ và phơi phóng. Sau đó lên xào mứt, ô mai hay mấy cái mứt làm lâu như mứt quâts em thuờng làm từ trước (có năm em còn tự phơi khế và mận), chỉ có mứt khế thì đến 30 mới xaò. Xào mứt, rang hạt bí xong cũng phải 8,9 giờ tối rồi, lại phụ mẹ chuẩn bị cúng giao thừa.
Lúc này đến một việc vô cùng lãng xẹt là .. đi trả ddồ và trả tiền. Thuờng thì mọi nơj nần thanh toán từ mấy ngày cuối năm nhưung bao giờ chả thế, dọn nhà ddón Tết là nẩy ra thêm một đống thứ mình chưa mang đi trả, thế là đêm 30 lụi cụi mang đi. Có hôm vừa đạp xe trả sách, gọi bạn xuống đưa ... tiền nợ mình vừa cười một mình, sao năm nào cungx thế mà ko có năm nào nhớ thanh toans hết truớc Tết hả trời. Dần dần rồi nó như thói quen vậy , năm nào cũgn theé, thành một cái lệ truớc Tết.
Đi trả tiền vêf cũgn muộn lắm rồi, cơx 10 giờ tối. Có năm em đi trả truớc thì tắm sau, sau đó chạy vội ra đâuf ngã tư (nhà em ở chợ mơ, nó tiếp giáp của ngã tư 4 phố nhớn nên hay gọi là đầu ngã tư). Để mua hoa tết thì cầu kỳ lăms, bố mẹ em đi chọn đào quất từ sau ngày ông táo lên giời, sau đó 29,30 em mua vài chặp, mua mua cắm cắm, đến đêm 30 lại ra, có hoa rẻ đẹp thì lại mua mà ko mua thì đi xem nguơfi ta mua, xem nguời ta bán. Bán hoa đem 30 buồn lắm, nguời bán hoa cố ở laị để xem có bán dduợc hết ko, năm nào cháy chợ thì dduợc ít tiền lời, cuòi nói hỷ hả nhưng năm nào ế thì thôi rôì, hoa cũng buồn rux như người. Lác đác có vài nguoiừ là dân chuyên nghiệp bán hoa còn lại phần lớn là tụi thanh niên, sinh viên đi buôn hoa theo nguơì nhà, nguơif mua nguòi bán í ới mặc cả, chonj hoa, chợ hoa tết lúc đong cũng như lúc vãn, đều là cái mùi tết, là hương tết cả.
Mua hay xem chợ hoa tết bao giờ em cũgn đi với người nhà, hôm thì két con, cos hôm cả mấy chị em họ lũ lượt kéo nhau đi, xem xem, chỉ chỏ vui vẻ rồi ai nấy lại về nhà và henj nhau "năm mới" tức là khoảgn nuửa tiếng sau sẽ gặp lại.
Nhà em họ hàng ở trong cugnf một ngõ nên sau giao thừa là nhà nào cũng bê mâm cơm cúng vào nhà rồi háo hức xuống nhà nhau chucs tết. Đầu tiên là nhà ông bà, sau đó đến nhà từng chú, các chú cũng vậy, chạy tua nhà nhau một luợt đến hơn 1 giờ mới về nhà mình. Trẻ con thì háo hức tiền mừng tuổi. Người lớn thì vẫn câu chuyện đào nhà ai đẹp hơn, binhf thủy tiên nào năm nay nở đúgn giao thưà, rồi pháo nhà ai to hơn, đanh hơn, cứ mãi câu chuyện ấy mà năm nào, tết nào cũgn rôm rả. Các gia đình nhỏ cứ như là tranh đua nhau xem ai hơn ai vậy, vui lắm cơ.
Ngày mồng một Tết có thể ngủ nuớng, chỉ có mẹ là ko bao giờ đuơcj ngủ nuớng, phải dạy dọn dẹp và nấu cỗ cùgn bà rồi, đúng laf cả đời mẹ vất vả ko đuợc một ngày ngủ nướng như con.
Trưa mồng môtj thì bao giờ cũng phải rửa bát cho cả ddại gia đình, ôi buồn, đến lúc ddi lấy chôngf thì mình thoat đuợc cai đận này, nhưgn đến lân mình phải nấu nấu nuóng nướng đến mệt.

Cả nhà mình có tin, đời em mới hai lần đuợc đi chơi đêm giao thừa. Một lần với anh xã bây giờ và môtj lần với nguời ấy. Bây giờ nghĩ lại lần nào cũng thấy rưng rưng.
Buồn nhất là cái giao thừa lúc mới về nhaf chồng, buồn hơn cả giao thừa ở Mỹ.. Ko thể tả cái cảm giác bận rônj cả mấy ngày têts để nấu nuógn chuẩn bị và chợt có một phút tĩnh lặng, ko thể cầm lòng minhf mà chạnh nghĩ, minfh đang ở đâu thế này, mẹ mình em mình đang làm gì, bố có buồn nhớ con gái ko.. LÚc ấy gọi điện về nhà, conở bên này khóc ngon lanfh mà mẹ ko hề biết.

Bây giờ mình đã là môtj người có gia đình, phải giữ cái hồn Tết cho chôngf và con mình, đến luợt minhf làm nhuững việc mẹ mình ddã và đang làm. Mơí thấy thưogn mẹ. Mẹ ơi, hôm nay con gái làm cơm tâts niên đây, quay với hai con khỉ con, cho hết đứa này đứa kia đi ngủ, vẫn làm đuợc một mâm cơm cỗ có thể gọi là thịnh soạn ở Mỹ, chỉ thieéu có nôm thôi mẹ ạ. Gia giảm thì ko đuợc ngon lắm vì con ko có tập trugn đuợc để nấu nhưugn thế laf tốt lắm rồi cugnx có nem, có xôi, có canh măng, canh nấm thả, canh miến, gọi là chút cố gắng để có hưong vị Tết. Mình có ăn đuợc bao nhiêu đâu nhưng nấu nuơngs, chuẩn bị cũng là một cáh ddể mình nhớ Tết, nhớ nhà. Quên sao đuợc huơng vị canh bóng mẹ nâus mà ko bao giờ con nấu ngon đuợc như thế. Bây giờ con ko mong được đón Tết, đón giao thưà với mẹ, con đã hiểu cuộc sôngs của con là ở đâu, Tết của con là ở xứ này, tuy ko thể như ở bên mẹ, nhưng đó là những gì con có thể cố gắng dduợc. Dù có ở VN con cũng đâu có thể luôn đưoực ở bên mẹ. Con cái lớn lên rồi cũng như con chim đủ lông đủ cánh phaỉ bay đi và lo cho cái tổ của mình, chỉ đôi phút rỗi rãi nhớ về cái tổ ấm êm của mình ngày xưa, thèm đuợc rúc trong đôi cánh của mẹ, nhưng vẫn biết đó là mãi mãi xa rồi.

0 Comments:

Post a Comment

<< Home