Tuesday, March 20, 2007

Có nên viết ra không

Thật buồn cười nhỉ, blog của các con nên mẹ cứ luôn tự hỏi, có nên viết ra không cuộc sống đằng sau các con - cuộc sống của bố mẹ?
Năm nay đã là năm thứ năm bố mẹ sống cùng nhau, nếu mà tính theo kiểu "dì Nhung " (tức là làm tròn) thì chả mấy chốc mà tròn 5 năm. Cũng là một khoảng thời gian khá dài, giai đoạn đầu tiên của cuộc sống gia đình. Ai cũng bảo là biết bao sóng gió. Mình cũng thấy thế nhưng mà sao không thấy nhiều sóng gió cho lắm nhỉ ;-)
Từ khi có VỊt con, có lúc cảm thấy cuộc sống thật đơn điệu. Ngày ngày bố Cún đi làm, chưa kịp nói mấy câu thì đã bye bye rồi. Về nhà thì bố Cún lại đâm đầu vào chơi với con, chăm cho Cún, mẹ thì đâm đầu vào nấu nướng. Ăn xong thì mẹ lại chúi vào với Vịt, bố thì chăm Cún, rồi bố vào và ngủ với Cún, mẹ ra máy tính. Thế là hết một ngày. Tính ra có những ngày hai vợ chồng chả nói chuyện được với nhau là bao.
Thế nhưng cũng có lúc có những khoảng lặng. Như hôm giường chật, mẹ nằm vào trong cùng sát tường (trốn Vịt con), quay ra ôm lưng bố như mọi khi, và tự nhiên thấy một bàn tay nắm thật chặt tay mình.
Hay là hôm qua. Mẹ đã thiu thiu ngủ cạnh nôi của Vịt con, tay thì vẫn phải luồn qua khe gỗ nắm tay của con gái (nếu không thì giật mình dạy khóc ghê lắm). Tự nhiên thấy mình lơ mơ mở mắt, và chồng đang cố chui vào cái chỗ giữa bé tí xíu giữa mẹ và nôi của con gái, để được nằm cạnh vợ. Bên kial à con trai đang giang tay giang chân, vẫn còn bao la là chỗ.
Hay là hôm nay, tự nhiên đang ngồi ở ghế nói chuyện với chú Giang thì bố nằm xuống sofa (hơi mệt mà) và gác đầu lên chân mẹ. Và trong cuộc nói chuyện tầm phào, bố nhắc rằng dạo này hai con quấy lắm, nhiều hôm về nhà thấy vợ thật phờ phạc.
Tự nhiên thế thôi nhỉ. Những khoảng lặng dù thật nhỏ nhưng cũng làm ta cảm nhận được sự ấm áp của hạnh phúc. Nếu không có nó làm sao ta có thể tiếp tục chiến đấu :-)

0 Comments:

Post a Comment

<< Home