Tuesday, March 20, 2007

Riêng của mẹ - nhân đọc blogger

Hôm nay mẹ lấy can đảm viết riêng một topic cho mình.
Bố Minh vẫn bảo, từ khi có blogger thì thế giới internet rộng mở ra, ai cũng có thể lấy mạng để chia sẻ nội tâm của mình. Nếu cứ vào thì như vào mê cung vậy, bao nhiêu thời gian cũng hết. Thật là đúng. Thế nên mẹ Hạnh rất ít đọc blogger, có thời gian thì chỉ viết cho các con mà thôi.
Hôm nay đọc một blogger của một người Việt ở nước ngoài viết. Hoàn cảnh thì khá giống mình, chồng đi làm, có con trai, sống cuộc sống nói chung cũng thoải mái. Mà sao mình đọc vẫn có cái cảm giác hơi bực như mấy người ở VN. Suy đi nghĩ lại thì có phải chăng người mình đọc thấy ghét chị ấy vì cảm giác ghen tị. Nói ghen tị thì không hẳn, nhưng sự tự tin thái quá của chị ấy khi sống ở nước ngoài, cộng với quá nhiều điều việt nam thế này, thế kia, làm người ta có cảm giác chị ấy đagn chê, đang nhìn mình bằng con mắt "từ trên xuống". Ừ thì tôi còn nghèo, còn xấu, tôi cũng biết thế nhưng ko được phép coi thường tôi, thói thường vẫn là vậy. Có lẽ là vậy thôi chứ ko phải ghen tị. Kể cả cách viết của chị ấy về cuộc sống của gia đình du học sinh, sao mà chua chát thế. Chẳng lẽ ở Pháp người ta lại kỳ thị đến mức nhìn cả cái túi nilon bạn mua hàng ở đâu về? Nghĩ lại thì chị ấy chưa bao giờ trải qua mà chỉ là nghe người ta nói, không biết có thật như thế không. Mà suy cho cùng thì sống khổ một chút có sao, mình đã từng khuyên bạn mình là cứ đi, cho dù sống có khổ, chắc là mình cảm thấy cuộc sống ở bên người thân yêu mới là quan trọng nhất. Có lẽ hồi mới đi làm, tận mắt thấy cái chết từ từ của hai em bé bị ung thư đã làm cho mình thay đổi hẳn cách sống, mình thấy cuộc sống thật mong manh, và mình tự hơi extreme bản thân mình, mình cảm thấy sống được ngày nào hạnh phúc bên người thân, đó là cái phước phận của mình, hãy tận hưởng, hãy làm theo cái gì con tim mình cần, đừng đòi hỏi nhiều và đừng tính toán nhiều. Đời không cho ai cái gì hoàn mỹ, mình muốn sống bên những người mình yêu, để nếu có dại, bị làm sao, suy nghĩ lại mình không cảm thấy ân hận.
Nghĩ lại buồn cười, hôm trước đã nói với bố Cún, nếu cho phép làm lại, thì có một điều ân hận chưa làm được, là đáng nhẽ cuối hoặc giữa năm 2001 phải rời khỏi tổ ấm NTT để đi làm ở một NGO Việt nam nào đó, lương ko nhiều nhưng sẽ được đi xuống cộng đồng và làm việc mà mình thích. Thế là suy nghĩ lại thì có điều mình đã ân hận, tự nghĩ nếu được làm lại thì ..
Trở lại câu chuyện blog, mình nghĩ là người này thẳng thắn nhưng không được tế nhị cho lắm. Vẫn biết là viết riêng những điều mình nghĩ, nhưng hình như con người nếu nhìn bao dung và có tâm hơn, sẽ có cách viết khác hơn.
Chỉ là vài dòng vớ vẩn thế thôi.

0 Comments:

Post a Comment

<< Home