Monday, October 05, 2009

Chuyện dài tập : tập 1- giờ mới biết đau đẻ tự nhiên là thế nào

Sáng 19/9/2009:

Ngày 19 là ngày due date (dự sinh) của em Sóc, mẹ một phần mong em ra đúng ngày (sợ ra chậm lại to quá như chị Vịt thì mẹ đẻ khó) một phần thì vẫn hoài nghi là em sẽ ra chậm .. giống như chị Vịt. Dù có chậm thì bác sỹ đã đồng ý với mẹ là chỉ chờ một tuần thôi. Mẹ thì mong em đừng ra chậm, vì mẹ muốn sinh em tự nhiên, không phải giục sinh như Cún và Vịt. Hehe mẹ cũng muốn thay đổi tí chút :-)

Hôm thứ tư mẹ vừa đi khám, đúng là Sóc luôn làm mẹ bất ngờ, vì khác với Vịt, mẹ đã mở cả ba tuần trước khi sinh, Sóc đến trước ngày dự sinh có ba ngày mà mẹ vẫn chưa mở phân nào cả, bụng thì cũng chưa tụt mấy. Thế nên đến ngày dự sinh, đêm 19 dù mẹ đã dạy một lần và phải ngồi ngủ ở trên ghế glider vì mệt và hơi đau bụng nhưng mẹ cũng không chắc đau do ăn linh tinh hay vì Sóc sắp ra. Buồn cười nhất là vừa ngủ gật vừa mơ là vỡ ối tụt một cái (như quả bóng trong bụng nó dồn xuống rồi vỡ òa ra), mẹ gọi dì "Nhung ơi chị vỡ ối rồi" rồi thấy đau cuộn lên, tỉnh lại chả thấy đau, cũng chả vỡ ối, chỉ buồn cười thôi.

Sáng mẹ dạy, luộc gà, nấu bún, rồi vì tủ lạnh vẫn hỏng nên mẹ lấy đồ tôm cua ra để chuẩn bị làm nem. Mẹ nghĩ là lần cuối làm nem trước khi Sóc ra rồi, thôi cố gắng. Vừa đứng cắt hành vừa hơi lẩm nhẩm đau, đau bụng như là buồn đi vệ sinh, mà còn hơi đau lưng chỗ cuối đốt sống, lúc đó là khoảng gần 10h sáng. Đau cũng nhẹ nhẹ nhưng phải dừng lại để nghỉ chút, rồi mới làm tiếp được, mà cái chính là khá giống mấy bà có kinh nghiệm bảo là đau đẻ tự nhiên- điều mà mẹ chưa trải qua bao giờ - nên mẹ hơi nghi. Dì còn bảo "thôi để đấy em làm cho", ôi giời chờ dì làm thì có mà đến mai. Bố đi Milk Pail mua rau về cho mẹ làm nem, bánh mỳ cho Cún Vịt ăn, còn mẹ thì tranh thủ làm tiếp.

Gần 11h, thấy nem thì hòm hòm rồi còn mẹ thì đau vẫn đều, nhẹ thôi (so với Cún Vịt mẹ bị tiêm thuốc nên đau mạnh lắm, đau thế này như đau bụng, ăn thua gì), mẹ thử đếm, thì thấy đau cũng phải gần 10 giây một lần. Hơi nghi hơn, nên mẹ bảo dì là mẹ phải đi tắm đã, dì thì bảo, chắc gì đã đẻ, ừ thì mẹ cứ thử thôi, nhỡ chẳng may. Tắm gần xong thì mẹ nghi hơn vì thấy đang tắm, cứ đều đều khoảng 5, 7 phút phải dừng lại vì hơi đau nhâm nhẩm. Thế nên mẹ tắm xong tranh thủ ra ăn hai bát bún, rồi vào nhà thay đồ và lại đếm cơn đau. Dài hơn chút rồi, phải 10 -15 giây liên tục, cứ 5,7 phút một lần. Mẹ liền ra gọi điện cho bệnh viện, kể lể một hồi rồi hỏi "khi nào thì cần phải vào" *chuối thế chứ, vì hai đứa con đều bị giục sinh nên đâu nhớ gì đâu- thấy họ bảo, cứ 5 phút một lần, cơn đau 1 phút thì vào. Nhưng vì mẹ sinh Vịt rất là nhanh - sau khi đau có khoảng 1 tiếng là bắt đầu rặn đẻ- nên cô y tá nói mẹ cứ tùy tình hình, vào để họ kiểm tra cũng được, kể cả nếu chậm chưa đẻ thì lại đi bộ ở đó hay về nhà, còn hơn là ở nhà trễ quá rồi vào thì không kịp.

Thế là mẹ bắt đầu nhẩn nha đi lấy đồ để đi sinh (đứa thứ ba thành ra chẳng cảm thấy phải chuẩn bị gì), một bộ quần áo cho mẹ, hai bộ quần áo cho Sóc, hai đôi tất cho mẹ (về sau bố M được ăn theo lấy một đôi để đi nhé), rồi một cái cốc thủy tinh, ví tiền, điện thoại, thế thôi, cho vào cái túi máy tính của bố M thế là xong. Gọn nhẹ hơn nhiều so với lần sinh hai anh chị, vì mẹ cảm thấy sinh con bên này chỉ cần đi vào bệnh viện là xong, chả cần gì cũng sinh con ok, sau đó ngày cuối cùng chuẩn bị về mang đồ vào là xong.

Buồn cười nhất là bố M, bố M chẳng biết hôm trước thức đến mấy giờ, nên vẫn còn buồn ngủ. Ngủ còng queo trên giường, vợ tự chuẩn bị xong, gọi bảo 'đi vào bệnh viện", bố M còn "chờ một tí, anh ngủ thêm 10 phút nữa nhé, buồn ngủ quá". Cái kiểu này có mà vợ đẻ rơi cũng chẳng biết. Thực ra mẹ hiểu là vì mẹ không đau đến mức quằn quại này nọ, nên bố nó nghĩ vào kiểm tra thôi chứ chắc gì đã đẻ, vẫn còn nằm rốn. Mẹ tự đi ra, dặn dò dì Nhung (lúc này vẫn nghĩ chắc vào cho họ xem rồi về thôi chứ đẻ làm sao cái kiểu này- vì mẹ bình tĩnh quá, cũng chẳng tỏ ra đau đớn gì mấy mà), rồi xem bọn trẻ con ra sao. Lúc này cơn đau đã dày hơn, phải đến 45 giây, nên mẹ cũng hơi lo (đau nhanh quá, mới có nửa tiếng sau khi gọi cho y tá, khéo lại vào không kịp) nên vào gọi ngay bố dạy. Nói với dì chắc là dì không lên SF được, ở nhà nếu mẹ đẻ thì cho Cún Vịt sang nhà bác Sơn chơi (bác Sơn rủ sang ăn BBQ buổi chiều mà) rồi có gì thì mẹ gọi điện về. Cũng nói chuyện với Cún Vịt một tí, bố ra thì lên đường.

Lúc này bố đã có vẻ tỉnh ngủ :d và hiểu tình hình hơn, nên bố lật đật mang máy tính, pin dự trữ, xạc pin linh tinh ra, cho vào ba lô, rồi hai vợ chồng lên đường. Đi đến đoạn qua nhà Joe lớp Vịt (cách nhà mình cỡ 1mile) đường hơi xóc là mẹ cảm thấy đau hơn rồi, vẫn chịu được vì đau nhẹ mà (again, so với Cún Vịt thì chỉ là muỗi đốt gỗ) nhưng mẹ cũng nói với bố, có khi hôm nay đẻ ấy chứ. Vào bệnh viện, đỗ xe rồi đi, một lúc mẹ phải dừng lại để thở một tí, bám vào tay bố (cũng hồi hộp phết ấy), rồi vào đến trong, hỏi chỗ lên (hai vợ chồng tỉnh queo làm cậu security cứ hỏi có cần wheel chair không- trông người ta chẳng đau đớn gì mà còn hỏi buồn cười thật) dù sao thì mẹ và bố cũng lên được tới nơi. Báo cáo tình hình xong , đại khái tao đau 5 phút một lần, mỗi cơn 45 giây, bs này nọ, chúng nó bảo, ok, cho vào phòng để check. Nhẹ như lông hồng, mẹ cũng ko biết sẽ vào cái phòng chờ (như hồi sinh Vịt) hay là vào phòng đẻ luôn.

vào thì mới biết là phòng đẻ. Cô hướng dẫn chỉ cho mẹ thay quần áo, rồi nói sẽ check sau. trên đường đi mẹ cũng biết là bác sỹ Powar đang không có trong thành phố (cô ấy nghĩ vậy), mẹ thì nói luôn, ông bs đã nói là tuần này không trực nhưng mẹ sinh thì ông ấy sẽ vào, nên bảo cô ấy liên lạc với bác sỹ luôn giúp mẹ. Cô ấy bảo có thể là cô ấy nhầm, vì nghe nói là ông bs của mẹ đi thành phố nào đó (man, không ngờ ông này nổi tiếng dễ sợ -jk - thực ra là bs của mẹ là một người khá khó tính và mẹ biết nhiều y tá không thích ông ấy lắm, nhưng về tay nghề thì ông ấy rất giỏi, đã từng có chức quyền một tí trong bệnh viện này nên mọi người chắc là biết).

Mẹ thay quần áo xong thì ngồi chờ thôi, thực ra là cứ đi qua đi lại (vì nhớ bài mọi người nói là đi bộ lúc đó nhanh mở, dễ đẻ, mình không biết có đẻ luôn không nhưng thôi thì cứ thực hành một tí đi). Rồi y tá cũng vào, kiểm tra, và thông báo .. là mẹ đã mở 5,6 cm rồi. Họ sẽ liên lạc với bs của mẹ ngay, và chắc là mẹ sẽ sinh hôm nay luôn thôi. Cô y tá cũng hỏi mẹ là lần trước thế nào, mẹ nói từ lúc 5,6 cm đến lúc sinh khoảng 20 phút, chắc tao nghĩ 20 phút nửa tiếng nữa là sinh thôi. Cô ấy chỉ kịp nói "Oh, that's impressive" sau đó chạy biến, chắc là chuẩn bị đi huy động lực lượng. Và đúng thật, lúc sau thì đã có hai y tá vào rôi. Bs đã được liên lạc và sẽ đến. Oh la la, vậy là đúng ngày dự sinh, và mẹ sẽ sinh tự nhiên rồi nhé. Hóa ra đau đẻ tự nhiên cũng đơn giản nhỉ, mẹ chỉ thấy đau nhâm nhẩm, rồi hơi đau lưng chỗ cột sống, thở một tí là lại ok chứ chẳng phải nghiến răng, chảy mồ hôi níu tay bố như mấy lần trước. Ngẫm ra ko biết tại mẹ đã trải qua hai lần đau vật vã (vì tiêm thuốc giục sinh bao giờ cũng đau hơn, mạnh và dài hơn mà) nên lần này không thấy gì cả, hay tại vì mẹ gặp may, hay tại vì em Sóc thương mẹ nữa. Nhưng dù sao giờ mẹ cũng có thể yên tâm mà nói rằng, mẹ đã biết đau đẻ tự nhiên là thế nào rồi.

0 Comments:

Post a Comment

<< Home