Friday, July 07, 2006

Cún bám dì lắm

Còn một tuần nữa thôi, mẹ phải tranh thủ viết nhật ký cho Cún. Tuần trước đã làm xong ảnh cho Cún rồi này. Chắc sẽ nhờ dì re-size để bố Minh còn cho lên net. Còn mẹ sẽ có trách nhiệm, từ thứ hai tuần sau viết lại nhật ký của anh Cún, vắn tắt suốt hai năm đầu cuả Cún nhé. Mẹ sẽ lấy tư liệu từ "Baby Diary" của Cún mà. À, đấy, mẹ vẫn chưa mua "baby diary cho Vịt", thế này lại phải bảo cô Hương thôi.
Bây giờ quay lại chuyện chính. Lần này mẹ Hạnh có bầu em Vịt, phải nói là mẹ Hạnh cực kỳ may mắn (và sung sướng) vì có dì Nhung và bà ngoại ở đây. May mắn đây không phải chỉ là so với các mẹ ở Mỹ (ở nhà một mình, luôn mơ ước có ngươì ở cùng để có khi chỉ là nói chuyện cho đỡ trống trải) mà may mắn cả so với các mẹ ở VN, phải không?
Lúc mẹ có bầu đến gần 5 tháng thì vẫn chưa thấy xi-nhê gì, nói chung bế Cún đi chơi, rồi có hôm Cún ngủ bế Cún từ xe lên cầu thang, về nhà, tuy có hơi nặng nhưng mẹ thấy vẫn ổn. Chỉ có vụ đi khám bác sỹ là hơi vất, phaỉ chở Cún lên chơi với bố Minh một hôm thôi, đã thấy lo lo vì sau này đi khám suốt thì biết làm sao? May mà có dì Nhung, dì bảo sang với mẹ Hạnh từ cuối tháng 3, tức là lúc mẹ được gần 6 tháng. Thở phào nhẹ nhõm, ít ra sẽ có người bế Cún giúp mẹ và chơi với Cún lúc mẹ phải đi khám.
Tất nhiên dì sang thì còn thấy mẹ sướng hơn rất nhiều. Có người nói chuyện, mẹ nấu ăn thì có nhiều ngươì ăn hơn. Rồi dì phụ trách Cún nhiều hơn, dì cho ăn, dì đọc truyện, dì đánh răng cho Cún. Phải nói là dì cũng lắm trò, dỗ trẻ con nên Cún quý và bám dì lắm cơ. Nhớ tháng đầu tiên dì sang, Cún dạy là ko còn trò trèo qua trèo lại trước mặt bố mẹ, đòi chơi với bố nữa. Cún mở mắt là tụt ngay xuống giường rồi vào phòng dì. Nếu dì Nhung mà ngủ (ôi trời dì ngủ giỏi lắm) thì Cún gọi dạy ời ời, dì phải dạy đấy. Nhất là mẹ nấu cơm xong rồi, gọi cả nhà ăn sáng, chả nhẽ dì lại ngủ. Nên dì ra ăn đúng giờ và cho cả Cún ăn nữa nhé.
Đến khi chú Hà sang thì Cún lại khoái chú hơn, nên sáng là Cún gọi cả hai người dạy. Xem chừng hai ngừơi khó hơn một người nhỉ nên có lúc Cún chả thành công.
Từ hôm bà sang thì dì ngủ nướng buôỉ sáng thêm được một chút. Cún tha thẩn chơi, lúc thì với bà, lúc thì với bố. Bố mà ở nhà thì bố Minh phải là nhất rôì, không ai bằng, "Cún chỉ yêu bố Minh thôi". Thậm chí "Cún không yêu mẹ Hạnh đâu". Nhưng bố mà đi làm, ra khỏi nhà thì Cún chạy theo nịnh dì ra mặt. Hai dì cháu nghe nhạc này, xem ảnh các bạn con vật này, đọc truyện, nói chung là rất nhiều trò, kể cả đi ngủ Cún cũng thích dì hơn chứ ko thích mẹ. Chắc là bụng mẹ to quá, lồi cả lên nên lúc ôm Cún đi ngủ, Cún nằm/ngồi không được thoải mái ấy mà. Mẹ hỏi Cún có thích mẹ ôm, ngôì ghế ong (glider) để ngủ không, Cún toàn từ chôí thôi. Có dì thì ok. Mẹ chỉ còn làm được mỗi một việc là đọc truyện cho Cún thôi mà.
Có lúc bám dì quá, bà bảo, không biết lúc dì về thì thế nào. Dì cũng chỉ ở khoảng hơn hai tuần nữa thôi rồi phải về đi học. Mẹ Hạnh biết là Cún cũng sẽ buồn, nhưng biêt làm thế nào, lúc bà ngoại về Cún sẽ còn buồn hơn. Bà thì ít chơi được các trò của dì hơn, nhưng bà cũng đọc sách, vẽ cùng Cún, cõng Cún chơi, rồi nhảy với Cún theo nhạc nữa mà. Khi bà về chắc là mẹ và Cún sẽ buồn hơn, nhưng mà đó là chuyện thường tình thôi. Hy vọng em Vịt lớn nhanh nhanh để Cún sẽ có bạn nhé.

0 Comments:

Post a Comment

<< Home