Monday, March 12, 2007

Vịt con ghê gớm

Vịt con càng lớn, hai anh em càng chơi với nhau được tốt hơn (lẽ dĩ nhiên thi thoảng vài ngày thì chơi tử tế một lần :-) nhưng có điều mẹ Hạnh phải phàn nàn .. là Vịt con ngày càng ghê gớm và bám mẹ nữa chứ.
Ghê gớm đầu tiên là ở cái .. giọng nói. Nghe thì cứ như là nói xấu con gái ấy nhỉ (ầy à) nhưng mà đúng là "miệng kẻ sang có gang có thép". Kẻ sang ở đây là cậy mình bé nhất nhà nên không ai dám làm gì đó mà. Còn có gang có thép là vì con gái cất lên tiếng nào là đanh, gọn, rõ ràng chắc nịch tiếng ấy. A là A. Á là á. Ai là ai. Rất rõ ràng và gọn gàng. Mỗi lần đứng tựa vào đâu mà có ai cười, nói chuyện thì cứ gọi là bản trường ca vô tận, a a, ô ô, mình cứ một câu là Vịt con một câu, vui ơi là vui.
Còn ghê gớm thứ hai là "bản tình ca mùa đông" của cháu. Gọi đùa thế thôi vì bà ngoại thích phim này, chứ còn mùa đông, xuân, hè gì cháu cũng ca bài này vào ... buổi đêm. Hồi bé thì cứ trong vòng hai tiếng đi ngủ là đòi ti cho đến khi mẹ ko chịu nổi nữa thì phải cho mặc kệ mà ngủ, thế là thảm thiết cho đến khi ngủ thiếp đi mới thôi. Hôm nào nhanh thì cỡ 10 phút, ko thì cả nửa tiếng, một tiếng, bà ngoại xót hết cả ruột cũng phải chịu vì mẹ cháu còn stress hơn mà. Thời gian sau mẹ cháu thương quá, lại thấy cháu cũng ngoan hơn, lúc khóc mẹ chạy vào ngay, xoa vai hay vỗ vai là ngủ lại ngay nên ko cho khóc nữa. Thế là hậu quả bây giờ gánh chịu, sau khi đã tập cho cháu tự ngủ được thì bây giờ cháu cần phải có mẹ mới có thể ngủ được. Trong lúc ngủ, nếu bị thức dạy dĩ nhiên sẽ khóc, nếu mẹ bế lên cho ti ngay thì ngủ lại ngay chỉ mất 10 phút. Nếu mẹ ko cho ti mà vỗ về thì phải cầm tay này, rồi phải nựng nịu thật ngọt, cháu ngủ lại sau bao lâu thì do cháu tự quyết định. Có thời gian thì mẹ cháu phải đánh đu (ngồi chờ) ở giường bên cạnh, cháu chỉ ọ một cái là nhảy phắt ra cầm tay, dịu dàng "con ngoan ngủ đi nào", may thì cháu ngủ lại ngay, và thế là cứ tiếp tục chờ và dỗ cho khoảng nửa tiếng thì cháu ngủ say hẳn. Nếu cháu mà có gì khó chịu thì có mà khóc i ỉ chán chê cả 15 phút, nửa tiếng mới ngủ lại. Và rồi, gần đây cháu còn có cái trò ko ngủ ngay mà chơi, trò này mới phiền vì cháu cứ bật tôm rồi ngồi dạy, bám giường đứng liên tục, mẹ phải đứng canh để mà đặt cháu nằm xuống và dỗ ngủ lại. Như hôm nay cả gần tiếng đồng hồ mà cháu ko chịu ngủ gì cả, phát cáu lên được.
Còn ghê gớm nữa là ở cái thói "ăn vạ". Đang chơi mà bị rơi hay ko chơi được thì khóc ầm lên. Mẹ thay bỉm hay đè ngửa ra thay quần áo thì cũng giãy cái chân lên mà khóc như người ta ăn vạ. Mẹ đã thử đặt xuống đất và kết luận là phải sau 3,4 cái giãy thì mới yên ổn được. Chà chà, con gái tôi mới có 7.5 tháng tuổi đã thế này, ko biết sau này sẽ còn thế nào đây. Thường xuyên lúc ăn là bố hoặc mẹ phải bế ra cho ngồi lên đùi và lúc ngủ trưa thì mẹ phải bế ở trong lòng ít nhất một giấc. Phiền hà quá. Nhưng một hai hôm nay thấy ngủ trưa có vẻ say say, chắc là mẹ Hạnh phải nhanh chóng rèn luyện cho vào nề nếp thôi chứ ko thì mệt quá.
Thôi kết thúc bài nói xấu con gái tôi. Về cơ bản thì rất là dễ thương, nhất là lúc đi vòng quanh chơi với bố nhưng mà trừ những lúc ghê gớm ra nhé.

0 Comments:

Post a Comment

<< Home