Wednesday, October 14, 2009

Chuyện dài tập: tập 2: Wonder Mom

Mẹ định viết từ tuần trước mà giờ hơn một tuần mới lại bắt đầu viết tiếp được đấy Sóc ạ. Mấy tuần vừa qua nhà mình đúng là trôi qua như một giấc mơ, mọi thứ đều là giấc mơ đối với mẹ, bắt đầu từ phút ấy trong bệnh viện..

Mẹ vào viện khi đã mở được 5,6 cm, dì Nhung chắc là rất ngạc nhiên và giờ, cả dì, mẹ và bố đều tin là mẹ sẽ sinh em Sóc hôm nay rồi. Trong ba người có lẽ mẹ là người tin nhất, bố và dì thì lúc đầu chỉ nghĩ vào viện cho vui thôi. Không biết bố nghĩ gì trong đầu, nhưng việc đầu tiên là lấy di động gọi cho đài phát thanh nhà mình - tức dì Nhung- thông báo tin mẹ sẽ đẻ hôm nay rồi. Mẹ thì biết rõ, là từ dì tin tức này sẽ tỏa đi khắp mọi nơi rồi :)

Hóa ra cái cô đưa mẹ vào phòng chỉ như kiểu là người hướng dẫn. Một lúc sau, một y tá khác vào, bà tên là Anthea (đến lúc sau khi con sinh mẹ mới nhớ lại) một người rất dễ chịu, xinh, nói chung mẹ biết rằng nếu mẹ sinh con lúc bà ở đây thì đây sẽ là y tá dễ chịu nhất mà mẹ đã từng gặp. Anthea là con gái thứ hai (second daughter), giống như Sóc ấy, bà có một con trai và con gái và luôn mong muốn có thêm một con gái nhưng ko có cơ hội (tất nhiên rồi vì bà ấy phải tầm tuổi bà nội bà ngoại nhà mình ấy). Anthea rất giỏi, cứ mở máy tính hỏi đủ thứ rồi hỏi chuyện tán phét để mẹ quên đi cơn đau, mà của đáng tội mẹ cũng có đau lắm đâu, lúc đau thì mẹ dừng lại thở một tí (chừng một phút) rồi sau đó lại trả lời tiếp. Đến lúc mẹ sinh xong mới nghĩ, tại sao lại thế, mẹ đã gửi hồ sơ vào bệnh viện thì họ phải có hết thông tin rồi chứ, lại còn hỏi mẹ mất bao nhiêu thời gian. Trong cả mớ tán chuyện ấy, có hai cái mẹ nhớ nhất, một là Sóc sinh vào ngày dự sinh thì chỉ có 7% em bé sinh đúng vào due date thôi, Sóc rất là đặc biệt đấy nhé. Hai là Anthea nói với mẹ từ Việt nam mà bà ấy biết mà mẹ chẳng hiểu gì, tuy mẹ vẫn lịch sự nói một câu "it's better than nothing"- vô duyên gần chết - mãi sau khi Sóc sinh mẹ mới nghĩ ra, từ mà bà ấy nói là "đau, đau quá". Sao lúc trước mẹ lại không nghĩ ra nhỉ.

Tán chừng 20 phút, thì cơn đau của mẹ dài hơn, mẹ nhờ y tá kiểm tra xem mở bao nhiêu, nhưng hóa ra mới có 8cm. Mà bác sỹ của mẹ vẫn chưa vào, nên mẹ vẫn nằm trên giường, không dám xuống đi lại vì sợ nhỡ có đẻ mà bác sỹ chưa vào thì hơi bị mệt. Thôi thì chờ một tí câu giờ còn hơn. chán nữa là Anthea lại sắp hết ca, nên bà y tá ca sau cũng vào và chuẩn bị băng ca sẵn để đỡ em bé ra. Nhìn mọi người tấp nập đi qua đi lại mẹ cũng thấy hơi nôn nao, mặc dù cũng chỉ có hai y tá thôi.

Thật may Anthea đang tán phét với mẹ thì ông Powar vào. vẫn như lần trước, bs chỉ mặc đồ thường phục, quần vải áo phông cũ rích trông như một ông trung niên vừa đi ở công viên với con trai về. Mẹ nhìn thấy ông ý thì mừng quà, vậy là mình có thể đẻ được rồi, ko phải chờ nữa (thế mà sau vẫn phải chờ mới chán chứ :)). Ông ấy check mẹ, rồi chọc ối, lúc đó mẹ vẫn mở chỉ có 8cm. May mà nước ối trong, việc mẹ quan tâm nhất đấy, mọi chuyện bình thường, nên ông Powar nói không cần phải liên lạc bác sỹ nhi ngay. Chút nữa mẹ sinh rồi tính. BS cũng hỏi mẹ có muốn rặn không, thành thực lúc đó mẹ chưa muốn lắm nên có sao nói vậy. Thế là bs viết lách gì đó một chút rồi đi ra ngoài, nói chắc chút nữa mới sinh.

Thế mà chỉ một lát sau, chừng 5 phút thì mẹ đau một cơn rất mạnh, cảm giác như đầu của Sóc thúc xuống dưới làm nước ối trào ra một hai cơn như cái bình nước vừa mở vòi và bị ép mạnh. Mẹ đau quá nên nói y tá gọi bác sỹ, rồi lại một cơn ào như thế nữa, lúc này Anthea đã ra ngoài thay quần áo, chỉ còn mẹ và bà y tá sau ở lại. Không biết y tá nhìn thấy gì , nét mặt nghiêm ngay lại. Mẹ chưa cần hỏi thì bà ấy nói em Sóc đã vừa ị trong bụng mẹ nên nước ối có màu xanh, rồi bà ấy lấy điện thoại gọi ngay cho bác sỹ của mẹ. Từ lúc đó thì mọi thứ diễn ra thật nhanh. Bác sỹ của mẹ chạy vào, mặc áo vội vàng và gọi y tá nói gọi ngay bác sỹ nhi. Y tá của mẹ thì đứng bên trái, chuẩn bị mấy dung dịch khử trùng và những cái gì mẹ ko nhớ nữa, chỉ nhớ là lúc đó mẹ rất đau nên còn nghĩ đến hay là dùng thuốc giảm đau nhỉ. Vì đau quá gần như mẹ không chịu được. Lúc sinh Vịt mẹ đã rất đau từ trước nên cơn đau lúc đẻ mẹ đã chuẩn bị tâm lý được, như độ 8 lên 10 thôi, còn sinh Sóc thì thật sự mẹ đau ít, nên cơn đau từ 4,5 lên 10 thì mẹ choáng quá.

Và mẹ bắt đầu rặn. Cơn đầu tiên đau quá, mẹ rặn một hai cái mà cảm thấy không có động tĩnh gì cả. Mẹ bắt đầu hơi cuống, con đã ị rồi mà tình hình này thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, hồi sinh Vịt mẹ mất đến 20 phút Vịt mới ra mà. Mà lần này thì đau quá, đau quá mẹ không biết làm sao, mẹ la lên, rồi bảo bác sỹ "Doctor please help me, please help me". Lần đầu tiên trong khi sinh con mà mẹ la lên vì đau. Rồi mẹ hét (chắc là ko là gì so với các mẹ khác nhưng thế cũng là kinh rồi vì lúc sinh Vịt mẹ chả la hét gì hết) " I can't, I can't". Bác sỹ thì trấn tĩnh mẹ, nói với mẹ là cố lên chút nữa thôi là mọi thứ xong rồi. Lúc đó mẹ cuống quá, giờ nghĩ lại thấy ông ấy xử lý rất nhanh và tập trung, thì mẹ phải biết là mọi thứ đều ổn rồi chứ nhỉ. Nhưng mẹ đau quá nên cứ nghĩ chết rồi, làm thế nào, mẹ không chịu được cái cơn đau quằn quại này. Mẹ còn quay cả chân để cho đỡ đau, thế là bác sỹ bảo bố Minh phải giữ chân của mẹ, giúp mẹ như y tá ở bên kia (vì mẹ không có sức mà tự kéo chân của mình nữa). Mẹ lúc ấy chỉ kịp nhìn thấy một bác sỹ nam khác còn rất trẻ chạy vào phòng cùng thêm khoảng 3 y tá nữa, họ chuẩn bị cái máy gì đó ở cạnh tường bên trái mẹ, có cái đèn ở trên (về sau mẹ biết đó là bs nhi), còn Anthea vào lại phòng và đứng bên phải mẹ cạnh bố Minh thì mẹ không nhận ra là lúc nào.

Cơn đau quằn quại làm mẹ không nghĩ được nhiều, mẹ rặn lần thứ hai, bác sỹ nói rặn đi, thì mẹ rặn, cảm thấy không cố gắng lắm và hơi thất vọng vì mình rồi, mẹ lại kêu "I can't" (do it), lúc này bác sỹ nói mẹ rặn thêm lần nữa đi, cố lên, thế mà không hiểu thế nào, lúc đấy mẹ cảm thấy không thở được nữa rồi, mà mẹ vẫn rặn thêm được một lần nữa. Mẹ cảm thấy tuột một cái, đầu của Sóc đã ra được rồi, và lùng bùng lùng bùng cả người của con và dây rốn dài thoằng ngoằng đã ra hết. Mẹ hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đầu thì rất mạch lạc biết con đã ra rồi, con đang khóc oe oe kìa, mà trong lòng vẫn không thể tin thế là mọi chuyện đã xong, mẹ đã rặn được con ra .. chỉ trong vòng khoảng 5 phút.

Con được chuyển sang cho bác sỹ nam đứng ở sát tường, mọi người làm việc rất khẩn trương, ko rõ những gì nhưng tóm lại là rất nhanh. Rồi y tá sang báo cáo cho bác sỹ của mẹ, là em bé khỏe, được 7lbs 11, 3kg4 mấy đó, mẹ không nhớ rõ. trong đầu mẹ vẫn lùng bùng không thể tin được sự thật là Sóc đã sinh ra, mẹ đã vượt qua được cơn đau kinh khủng đó. Còn mắt mẹ vẫn theo dõi bác sỹ của mẹ làm những gì, ông ấy nói sẽ ấn bụng mẹ, đau thế cơ chứ, sau đó mẹ lại push một lần nữa (lần này là nhau thai), mẹ biết hết nên hỏi ông ấy "is it complete" thì ông ấy nói ổn. Nhưng rồi hình như có chuyện gì, vì bac sỹ đăm chiêu khoảng ba giây, rồi nói với mẹ là ông ấy sẽ kiểm tra ở trong và sẽ đau một chút. Man, đau quá ấy chứ, vì cảm giác như bs lấy tay khoắng vào trong bụng của mẹ, và lại ấn mấy lần, hình như máu ra hơi nhiều, bs làm mẹ sợ nhỡ mẹ bị .. băng huyết. Sau đó thì bs không nói gì nữa và bắt đầu màn khâu vá. Mẹ bị rách một đoạn ngắn nên khâu cũng nhanh, mẹ thì đang đau, lần này bác sỹ phải tiêm cho mẹ hai lần giảm đau trước khi khâu, rồi mọi chuyện ổn.

Quan trọng lúc đó là mẹ hỏi đi hỏi lại xem Sóc có sao không, vì mẹ cứ lo con đã ị ở trong bụng thì nhỡ phổi của con làm sao. Thật may quá, bs nói con không sao cả. Y tá đưa cho mẹ, em Sóc lúc này đã hồng hào được bọc sạch sẽ trong khăn (chị Vịt thì không có màn này, đầy máu me là đã đưa cho mẹ ôm rồi, vì chị Vịt không cần bác sỹ nhi phải kiểm tra ngay khi sinh ra như Sóc- ai bảo Sóc ị trong bụng mẹ cơ nên phải chờ mấy phút sau mới đưa cho mẹ được). Anthea cũng ra chúc mừng mẹ, vuốt tóc mẹ và nói mẹ rất giỏi (lúc này mẹ mới để ý là bà ấy đã ở trong phòng từ trước), mấy y tá cũng chúc mừng mẹ, và lùng bùng trong đầu mẹ, lúc ấy và lúc cho con bắt đầu bú lần đầu tiên, chỉ là cảm giác con thật là xinh quá. Đầu tiên thì con giống hệt anh Cún, sau đó nhìn cái miệng và điêu bộ khóc thì giống chị Vịt, rồi sau đó lại thấy giông anh Cún y hệt thôi. Mẹ cảm thấy thật may mắn, vì sinh con xuôn xẻ, và con giống anh Cún - như ước muốn của bố mẹ có một đứa con gái xinh như Cún vậy.

Mấy y tá lúc ấy khen mẹ nhiều lắm, và nói mẹ có thể dạy lớp đẻ được (mẹ để ý là mẹ sinh Sóc lúc ấy hơn 3 rưỡi, tức là một tiếng rưỡi sau khi vào viện và push thì chỉ có mấy phút à). Rồi ai cũng khen này khen kia, mẹ chẳng nhớ gì nữa, chỉ cảm giác rất cảm ơn Anthea vì cuối cùng mọi chuyện đã xuôn xẻ. Bố thì lấy máy điện thoại ra gửi tin hay thư gì đó thông báo, rồi gọi điện cho ông bà nội ngoại, gọi điện cho dì lung tung cả. Mẹ lúc này đã có thể enjoy con gái của mẹ, cho ti này, ngắm con ôm con này, cảm giác mãn nguyện ghê cơ. Cho đến lúc dì vào, rồi chuẩn bị lên phòng, mọi thứ trôi qua thật là nhanh, cho đến khi y tá đẩy mẹ lên phòng hồi sức nói "Ah, the first and only Wonder Mom today", mẹ mới hiểu thì ra các y tá gọi mẹ là Wonder Mom. Ừ thì cũng có thể chứ, một người vào viện đã mở 5,6 cm mà vẫn như không, và push chỉ mấy phút là ra, không kêu la đau đớn mấy (so với bọn Mỹ) thế cũng có thể gọi là Wonder. chỉ có mẹ là chẳng cảm thấy gì và còn thấy cơn đau của mình sao mà kinh khủng, thật may là mọi chuyện đã xong, đã ổn thỏa. Con gái mẹ từ lúc sợ bị đẻ ngược, cho đến lúc này sinh ra chỉ gói gọn có hơn một tiếng, mọi chuyện ổn thỏa đó mới là wonder đối với mẹ. Đến lúc này mẹ vẫn chưa thể tin được mình đã có ba đứa con, và con gái út đã khỏe mạnh chào đời, gặp mặt bố mẹ và mai là các anh chị. Thật là một điều kỳ diệu xảy ra với gia đình mình, mọi thứ thật nhanh, đến mức mẹ và bố vẫn chưa hoàn hồn :) nhưng thật kỳ diệu phải không con? Thật sự lúc được khen mẹ cũng thấy ngạc nhiên và hơi tự hào về mình nữa, mẹ chưa biết và chưa hình dung những đau đớn nữa đang chờ mình ở phía trước, và cả những vất vả mà mẹ và bố sắp phải trải qua. Mẹ không hình dung được, trong đầu lúc ấy chỉ nghĩ, ừ kỳ diệu quá, vậy là mọi chuyện đã xong và mình đang ôm đứa con gái xinh đẹp trong lòng đây. Không vui sao được. Mọi chuyện thế là ổn rồi.

1 Comments:

Blogger A Mom and Her Transgender Daughter said...

Ôi chị ơi, 3 kids rồi ạ? Hix, kế hoạch 5 năm của em...

12:47 PM  

Post a Comment

<< Home