Wednesday, September 28, 2005

Câu chuyện Cún cai sữa- mất 2 ngaỳ cuối tuần của bố Minh

Cún con đã cai sữa được, đúng như mọi người nói, con ngoan, cai nhanh quá, mẹ lại thấy hẫng...
Tuần trước thứ sáu mẹ bị cảm, hay cúm gì đấy, mệt, đầu váng vất, ho, ngạt mũi, lo quá đi mất sợ lây sang Cún con còn chưa khỏe hẳn sau mổ (tức là chưa hết 3 tuần để hồi phục hoàn toàn chứ nhìn cháu chả ai bảo cháu vừa mổ). Thế là quyết định cho mẹ ngủ riêng và tiện thể cai sữa luôn vì bố được ở nhà cuối tuần.
May là Cún đã cai được bữa đêm từ lâu rồi. Nên cai sữa tức là cai bữa sáng và ban ngày phải đánh lạc hướng để cháu quên đi. Nói chugn vấn đề chính là cai bữa sáng vì cháu quen được titi rồi ngủ lại nên sẽ khóc đây.
Tối thứ sáu mẹ vẫn dỗ đi ngủ được chứ, rồi mẹ ra phòng ngoài nằm, thế mà nhớ con sáng lại mò vào nằm dưới chân giường. 6h, cháu dạy, trèo qua trèo lại tìm mẹ, mẹ phải dỗ bằng bài "thay bỉm đã", sau đó ra lấy nước lọc hâm nóng cho uống. Uống xong thì .. phải dỗ tiếp cho ngủ thôi, mẹ không được thì bố, mẹ chạy thẳng một mạch ra phòng khách đắp chăn để bố chiến đấu.
Sáng thứ bảy bố đi đánh tennis, một mình Cún ở nhà với mẹ nhưng cháu rất ngoan, có đòi và chỉ titi thì mẹ lại cho chơi cái gì đó mà quên đi, thế là xong. Sau đó cô Hương qua chơi thì Cún sướng quá đi rôì (cô Hương còn trẻ nên có lắm trò con nít Cún khoái, lại đòi theo cô về nhà không cần quan tâm bố mẹ, bye-bye cả bố Minh mới ghê chứ). Chiều lại qua nhà cô Hương, rồi tối về nhà mẹ Hạnh làm phở gà. Cún khoaí bánh phở tươi lắm, nó mềm mà (bố Minh thì không thích) nên phải đánh được hết một bát con. Có đời thuở nhà ai bố mẹ ép con ăn thịt bằng cách giao hẹn "ăn miếng thịt đi rồi cho ăn bánh phở" không.
Chủ nhật thì "bố là của chúgn mình rồi", cả nhà gập quần áo, ăn uống tiếp rồi đi chơi.. Đêm thứ bảy là vất vả cho bố Minh nhất vì Cún dạy và lại nhào lộn, bố phải bế vác lên vai ngủ gà gật, rồi lại đổi tư thế cho ngồi dựa vào bố hai bố con ngủ. Phaỉ nói là Cún ở nhà mẹ không trốn được (trốn ai trông con bây giờ) nên mọi việc cai sữa thành côngh ay thất bại phải nhơf bố Minh vất vả thôi. May là Cún yêu bố và bám bố vô cùng (mẹ phát ghen) nên mọi chuyện dễ dangf. À, chủ nhật quên ko kể nhà mình đi ăn Dim Sum rồi shopping, nói chung cũng vui.
Thứ hai và thứ ba mẹ phải chiến đấu đây. Nói thật là thứ hai mẹ cứ phải đấu tranh có cho con ăn titi không. Sữa bắt đâù cương nhưng rất may mẹ cai dần cả thágn rồi, bỏ dânf các bữa bú nên ko sưng đau gì cả. Chỉ cương sữa chút chút thôi. Thế nên con đòi ti là mẹ lại phải suy nghĩ. Muốn cho con ti lắm, chắc nó thèm và yêu titi lắm nhưng ko biêts thế thì có cai được không. Lại phải bố Minh nữa chứ, cứ hỏi mãi thế sữa con không ăn nhỡ để trong người bị bệnh thì sao. Thành ra mẹ lo lo, nhưng nghĩ phải hỏi bà hay bác LIên bác Yến đã.
À, bây giờ ban ngayf có mẹ ở nhà phaỉ cai một mình vơí Cún, ko có bố nên vất hơn nhưng mẹ lại nghĩ ra một cách ko vất vả gì cả. Đấy là thương thuyết với con. Con đòi titi là lăn vào lòng mẹ, chỉ trỏ một hồi, kêu ca, chun mũi ra chiêù khổ sở lắm. Mẹ chỉ cố thật bình tĩnh "Cún à, titi hết sữa rồi, con bú titi đau lắm, con có thương titi không?" , "Cún à, titi hết sữa thật rôì "- Cún làm ngay động tác hết rồi (lắc tay) và ết ồi (cách Cún nói hết rồi) "phải rồi, hết sữa rồi, con ngoan, bây giờ con ăn đựoc cơm, cháo rồi thì titi phải hết sữa chứ, con ngoan muốn ăn sữa mẹ lấy sữa cốc cho con nhé". Cứ như vậy, mà có vẻ Cún hiểu đấy và không đòi nữa, còn gâtj đầu (ra vẻ đồng ý thử cốc sữa) nhưng chỉ nhấp một ngụm rồi thôi. Sau đó mẹ còn cho thơm titi nữa nhé, mối lần nhớ titi thì "titi ko còn sữa nhưng vẫn yêu con lắm, con có muốn thơm titi ko?" thế là áp đầu vào ngực mẹ mà thơm. Con tôi đáng yêu quá đi thôi.
Vậy là bố mẹ thành công rồi, hôm nay đã ngày thứ tư mà con không bú gì cả. Mẹ bắt đầu nhớ cảm giác cho con bú, yêu ghê, nhưng cái gì phải có kết thúc. Jean đã noí rồi "people hate the deadline most, but if there's no deadline, there's no ending, and there's no beginning" (tạm dịch là ai cũng ghét phải làm việc đúng hạn, nhưng ko có thời hạn thì sẽ không có kết thúc, và nếu ko có kết thúc sẽ không bao giờ có bắt đầu của một việc mới". Mẹ Hạnh phải để Cún bắt đầu một giai đoạn mới của con, không thể níu kéo mãi được. Con đã là một em bé lớn (todler) và sẽ là con cả của gia đình mình, phải ko?

0 Comments:

Post a Comment

<< Home