Tuesday, September 20, 2005

Ngày Cún đi mổ (1)

Bây giờ là gần 9h, Cún ngủ được gần một giờ rồi, mẹ Hạnh tranh thủ check mail và viết qua nhật ký mấy ngày hôm nay cho Cún.

A. Lo lắng cả tuần trước khi mổ:

Lịch hẹn mổ của Cún là ngày 20/9 nên mẹ cũng cố gắng giữ không cho Cún đi chơi gần những bạn bị ốm trước đó khoảng 1 tuần đến 10 ngày. Thậm chí hôm thứ năm đáng nhẽ đi chơi với các bạn nhưng vì vùng đó có mấy bạn ốm nên Cún lại ở nhà cho yên tâm. Thế mà cachs ngày mổ đúng 4 hôm tự dưng Cún bị sổ mũi, cũng tại mẹ, lúc đó mang áo cho Cún rôì nhưng lại không có mũ trùm mà trơì thì hơi gió. Lo quá vì có thể phải hủy hẹn mổ này để hẹn sang ngày khác, mà thời tiết thì mỗi lúc một lạnh, không biết lúc hẹn lần sau liệu Cún có laị bị sổ mũi không. Cũng may là Cún bị sổ mũi và nghẹn mũi đúng tối hôm thứ sáu rồi những hôm sau đó thì đêm vẫn ngủ ngon không sao cả.

Trước hôm mổ (ngày 19) mẹ đã gọi điện đến bệnh viện thì được biết là:
1. Việc Cún bị sổ mũi hay cảm đến mức độ nào, có thể mổ được hay không do bác sỹ gây mê quyết định chứ không phải bác sỹ phẫu thuật. Mặc dù bác sỹ phẫu thuật cũng nói trong buôỉ gặp đầu tiên là bị cảm, cúm làm giảm hệ miễn dịch cũng không tốt cho Cún khi mổ xong.
2. Bác sỹ gây mê nói khi vào khu vực chuẩn bị mổ đầu tiên y tá chuyên khoa gây mê sẽ kiểm tra tình trạng sức khỏe cuả Cún, nếu bị cảm nặng thật sự sẽ không cho phép gây mê vì sợ lúc gây mê sẽ tạo một áp lực lên phổi và việc thở của Cún, giống như khi bị tắc mũi và thở gấp thì cũng tạo áp lực như vậy. Đôí với một em bé nhỏ như Cún thì việc chịu đưngj cả hai áp lực một lúc sẽ là quá sức. Nếu Cún bị cảm và có dấu hiệu khó thở chắc chắn phải chờ dịp khác.
Mẹ Hạnh bố Minh bàn nhau và quyết định vẫn đưa Cún ra bệnh viện xem thế nào, nếu không mổ được càng tốt, lại về nhà thôi. Tuy vậy linh tính của mẹ vẫn là sẽ mổ, y như hôm mẹ đi sinh Cún ấy, chỉ nghĩ đi kiểm tra thôi cuối cùng bị bắt sinh luôn, dù sao cũng chả biết thế nào. Buổi đêm hôm 19 mẹ đã thức search google và đọc một số bài về gây mê nhi khoa trong lúc đang bị cảm, nói thật là cũng sợ lắm và quyết tâm thôi thà không mổ còn hơn.

B. Ngày 20/9 - một ngày dài - trước khi mổ

Đêm trước Cún vẫn ngủ riêng mấy tiếng nhưng dạy khóc mấy lần, mẹ dạy bế vào ru mãi mới ngủ tiếp nên mẹ cho ngủ cùng. Sáng ra laị còn cho con titi lúc khoảng 8h. Dở thế cơ chứ, một là hôm trước có cô y tá tự dưng bảo cho bú mẹ được đến 8.30 (gọi điện đến nhà mình chứ). Hai là cứ nghĩ y tá đã bảo thế mà chắc sẽ không mổ đâu, nên mẹ xót con cho bú. Không ngờ sau lại rắc rối (mẹ Cún sẽ kể cụ thể ở dưới).

Bác sỹ bảo có thể đến sớm từ 10.30 (mặc dù yêu cầu là 11.00) nhưng cả nhà Cún đến từ khoảng hơn 10.00. Đỗ xe xong vào tưởng đi thẳng lên tầng 2 mới vào admision, hóa ra bắt vaò ngay từ tầng 1. Người ngồi bàn tầng 1 rất baì bản, hỏi bạn đi đâu, in cho một cái miếng giấy dán vào ngươi ghi tên, ngày vào, vào bộ phận nào, rồi chỉ vào admission.

Vào admission, sao Mỹ mà làm việc lề rề thế, có mỗi một người làm việc thôi à mà gọi từng ngươì một. Được cái bệnh viện, phòng làm việc chỗ nào cũng trang trí hình thù ngộ nghĩnh, cá ếch, chim, bướm vẽ và treo trên trần nhà rất ngộ nghĩnh, nên Cún cứ mải nhìn quanh mãi. Nhân viên nói năng thì vô cùng nhẹ nhàng, đến lượt mình vào một lúc sau mới thấy mấy người nữa cũng vào phòng khác, chắc là lúc nãy mấy phòng kia đang bận việc.

Cuối cùng cũng ddi lên được khu vực pre-op (trước mổ) ở tầng 2. Lại ngồi chờ. Có mấy cặp vợ chồng con cái cũng đang chờ như thế. Họ ngồi yên lặng, chắc cũng lo lăng. Cún thì xông ngay ra đồ chơi, một phòng nhỏ không có ti vi và chỉ có một cái gía như cái calculator dùng các hạt tròn để cộng trừ. Phòng lớn hơn có tivi, đồ chơi, truyện sách, cả một cái doll house (nhà cho búp bê), mấy mô hình và đồ hàng. Cún cũng thích phòng này luôn nhưng để ý là cháu cũng không chú ý tivi một cách thường xuyên.
Tại sao mẹ cháu tả hai phòng này kỹ thế. Vì ban đầu đợi ở phòng nhỏ, sau đó vào khám, rồi lại ra phòng to chờ hơn cả tiếng, thành ra có góc nào Cún (và mẹ) cũng xục xạo cho bằng hết rồi.

Vào phòng khám trước khi gây mê: hồi hộp lắm đây vì không biết kết quả thế nào. Khoản kiểm tra sức khỏe, chiều cao cân nặng mới buồn cười. Cún đứng lên cân nhưng tay nắm cái dóng cân nên cân làm sao có 8.6kg, mẹ cháu cũng chả để ý, sau đến lúc xuống mua thuốc mới nghĩ ra, con mình gần 22lbs tức là 9.6-gần 10kg rồi cơ mà, sao mà 8.6 kg cho được. :-) Chiều cao thì được 32.5 hay 33.5 inches gì đấy, mẹ không để ý nữa. Đến lúc nghe tim, phôỉ y tá bảo không sao, có thể mổ được làm mình thót tim, thế này thì .. cũng lo đây. Con mình tuy có chuẩn bị tư tưởng ở nhà nhưng là nói vài câu chuyện thôi chứ chưa hiểu mổ miếc gì cả, không biết sẽ sao đây. Đến lúc kiểm tra nhiệt độ và đo mạch đập (qua ngón tay) thì con mình đã bắt đầu khóc ầm lên (vì lạ và không thích). Nhưng công nhận bọn y tá dỗ giỏi thật, có bao nhiêu đồ chơi nhỏ xíu, huy hiệu đeo ngay ở dây đeo chìa khóa làm Cún quên ngay chuyện khó chịu ngón tay. Cún còn ngồi xuống bên cạnh y tá ở chỗ để chân (như cháu vẫn hay ngồi ở đầu cầu thang chơi với Monea) trông ngộ không thể tả. Ở bệnh viện này có rất nhiều bóng bay (loại đẹp, có nhũ vaf hình ấy, ở các stỏre bán khoảng 7-10$/cái), muốn lấy bao nhiêu thì lấy, Cún thì thích bóng lắm nên đoì ngay. Y tá cho hai quả, bố Minh buộc vaof làm một, sau đó y tá conf lấy bút vẽ hinhf Cún con và tên Cún vào đấy, để đánh dấu riêng là bóng của Cún, ngộ ghê.

Tuy y tá đã nói mổ được nhưng bố mẹ Cún muốn nói chuyên với bác sỹ gây mê đã. thế là lại đơị đến lượt. Phải đợi cả hơn một tiếng âý, từ lúc hơn 11h cho đến gần 1h. Qua cả giờ mổ. không biết do ca trước mổ lâu hay do Cún "trót" bú mẹ lúc 8h nên phải đợi lâu. Bố mẹ thay nhau đi ăn mà vẫn thừa thời gian. Mẹ Hạnh có mang chuối, bánh keọ đi (cho cả mẹ một bạn khác), bố thì ra góc Parent's Lounge tạm gọi là "khu nghỉ của bố mẹ" ăn, có cả càfé, nước, sandwich, hoa quả miễn phí, có bếp, lò vi sóng, chỗ rửa bát chén , cả bàn, ghế và ghế ngả lưng ra được, tóm lại rất tiện. Chỉ có Cún là tôị nghiệp vì không được ăn gì từ nửa đêm hôm trước, có lúc cháu đòi titi nhưng mẹ đánh lạc hướng nên quên ngay. Mà rất buồn cười, có một bé gái khoảng 4 tuôỉ đi mổ Cún rất thích chơi cùng nhưng lại không muốn chơi với Cún, cứ "don't want to" (con không muốn) suôts, tôị nghiệp Cún cứ chạy theo và rất tự nhiên cho đồ chơi rồi chơi chung, làm bạn lại giận và chạy ra bố mẹ.

Đến hơn 1h thì được vào. Tên của Cún được goị đủ kiểu, lúc thì "ki", lúc thì "qiu", sau đó bác sỹ gây mê và y tá gọi luôn là Cún Đỗ cho tiện. Người trưcj thì sau đó chỉ gọi theo họ thôi nên cũng dễ hơn.

Vào phòng truước gây mê: goị là phòng cho oai chứ là cái phòng to cả administration và mấy cái giường đẩy bệnh nhân để thay quần áo, uống thuốc chuẩn bị. Cún phải uống một liều thuốc, tác dungj cho cháu bớt sợ, bình tĩnh và buồn ngủ, nếu ngủ được thì càng tốt. Lúc đầu thì ngoan lắm nhé, mẹ cho uống nên khóc tí nhưng thấy thuốc chả đắng gì nên uống 3 lần là xong. Sau đó nằm xuống băng ca và lim dim, lim dim, rồi đòi bố Minh lấy bóng cho cầm tay. Mẹ cũng mang cả đồ chơi và chăn của Cún nên Cún nằm đắp chăn, lim dim, một tay cầm cái xếp hình, một tay cầm quả bóng, cứ cười tủm tỉm (bố Minh có chụp đươcj ảnh này). Ai cũgn khen ngoan, mẹ tin là Cún sẽ ngủ nhanh thôi và moị việc sẽ ổn. Thế rồi tự nhiên lúc bác sỹ gây mê ra, nói chuyện với mẹ Cún cứ ngồi nhỏm dạy, mà vì đã buồn ngủ và chân tay rã rơif nên cứ lảo đảo thế là va ngay đầu vào tươngf (lúc ấy băng ca đang ở cạnh tường). Không đau lắm đâu nhưng hoảng, ui chao thế là khóc ầm ĩ lên, y tá chạy ra mấy người lieèn hỏi thăm. Bố phải bế đi vòng vòng còn mẹ nói chuyện với bác sỹ. Đại khái là Cún không sao, phổi thở tốt, mà nếu có vấn đề gì trong lúc mổ thì họ cũng có mấy kế hoạch dự phòng, nào là đặt ống thở qua hongj, đặt ống vào phổi, nói chung xử lý được hết, khả năng xảy ra cũng rất ít thôi.

Bác sỹ cũng bàn cặn kẽ kế hoạch đưa Cún vào phòng, vì Cún vẫn thức sau khi uống thuốc nên sẽ không đẩy băng ca mà bác sỹ sẽ bế Cún, cho Cún một đồ chơi, rồi bố mẹ đi cùng bác sỹ. Khi đi ddến khu vực cấm (phòng mổ) thì bố mẹ hôn tạm biệt- phải rất nhanh- rồi đi rất nhẹ nhàng để Cún không nhìn thấy là bố mẹ không đi cùng. Nói chugn khi vào đến phòng thì chắc Cún sẽ khóc nhưng chuyện này là bình thươngf thôi, trẻ con kiểu gì cũng thế và quan trọng Cún sẽ ngủ tiếp nên không phaỉ lo gi. Lúc Cuns dạy thì bố mẹ đã ở đấy rồi.
Kế hoạch của bác sỹ có vẻ tốt nhưng mình vẫn lo vì Cún có thể bb bố nhưng ít khi phải bb mẹ, không biết sẽ thế nào. Thế mà bác sỹ giỏi thật, cho Cún con chó bông rồi cầm bóng bay cứ nhún nhảy đi, đến lúc ngưả ra cho bố mẹ hôn xong rồi ddi tiếp Cún vẫn không hay biết gì là bố mẹ không ddi cùng, không thấy khóc lóc gì hết.

Thế là nhiêmj vụ của bố mẹ đã hết, bây giờ lấy pager rồi chờ ở trong khuôn viên cuả bệnh viện, khi nào nó rung thif ra khu chờ mổ, sẽ gặp bác sỹ phẫu thuật và được thông báo tình hình của Cún. Lúc naỳ mẹ mới thật sự tin là Cún sẽ mổ, cũng lo lo, có lúc rõ ràng nghe tiếng trẻ con khóc, tự nghĩ con mình lúc này chắc phải gây mê rồi sao laị còn khóc, không biết mình có nghe nhầm không, nhugn tiếng khóc thì giống lắm.. Rồi laij tự nhủ, thôi ca mổ này cũng là nhỏ, không đáng lo, bác sỹ thì quá tốt rồi (trưởng khoa Nhi Tiết niệu bệnh viện Stanford), y tá, bs gây mê cũng quá tuyệt, không có gì phải lo nữa. Chắc mặt đần ra hay sao mà bố Minh cứ bảo, thôi ddừng lo. Bố Mih còn nói chuyện điện thoại công việc được chứ. Làm mình cũng bình tĩnh hơn và ngôì kiếm báo đọc. Dù mình có lo cũng phải cố kiềm chế, vì lúc gặp con phải tự tin và cố gắng cho nó không lo lắng, hốt hoảng mới được. Cố gắng, cố gắng ...

0 Comments:

Post a Comment

<< Home