Thursday, September 01, 2005

Cún bắt đầu mè nheo và ăn vạ

Cún hai tuần nay bắt đầu một số trò mới mà mẹ Hạnh gọi là mè nheo và ăn vạ. Goị như thế không biết có nặng quá không nhỉ, cả nhà thử xem nhé.
Trò mè nheo là .. khi nào muốn một cái gì đó thì trước đây chỉ tay, kêu măm măm (to, rõ), hoặc chỉ chỉ trỏ rất kiên quyết, nhìn mặt rất bossy (lời bố Minh, tức là ra dáng sếp, quan trên). Nhưng gần đây Cún đã nói nhiều hơn trước rồi thì đương nhiên khi cần, muốn cái gì không thể chỉ có chỉ trỏ không nữa. Ôi thôi đủ các điệu bộ kết hợp, tay chỉ, mồm kêu, hét, mắt nhìn thẳng rất kiên quyết (trông rất giống bố Minh), tóm lại là một tổ hợp các điệu bộ vô cùng ầm ĩ. Mẹ tất nhiên không đáp lại, nhưng bài của mẹ là "con không mè nheo mà nói mẹ nào, nói mẹ mẹ sẽ lấy cho con ngay". Dần dần vài lần, để ý, thấy môĩ khi cháu mè nheo mẹ chỉ nói "Cún, con nói thế nào nhỉ", thế là cháu dừng ngay và nói "mẹ, mẹ". Nếu được mẹ sẽ lấy cho con ngay, còn nếu ko thì lại .. lại phải giải thích thôi. Mẹ Cún cũng không hy vọng Cún sẽ hết mè nheo ngay nhưng ít nhất cháu phải học cách bình tĩnh ngay và biết hỏi mẹ khi muốn gì.

Còn trò ăn vạ thì .. không phải là lăn ra đất giãy giụa hay khóc lóc gì đâu ạ. Cún chưa có trò đấy và thật may là không có trò đấy, nếu ko mẹ sẽ phạt ngay. Ăn vạ với cháu có hai cách:
1. Nếu đang làm gì mẹ không cho phép, nói không nghe thì mẹ sẽ bế lên (để mang đi chỗ khác). Cún ko muốn đi nên ưỡn ngay người ra, để mẹ không thể bế được. Trò này có thể tiến triển thành lăn ra đất nên mẹ ko thể khoan nhượng, lần nào, dù khóc to hay nhỏ, có ở đám đông hay không mẹ sẽ bế lên bằng được và nói với con là con rất hư, mẹ không thể đồng ý được.
2. Kiểu ăn vạ thứ hai rất chi dễ thương, làm bố mẹ không thể không bật cười nhưng cũng không thể khuyến khích con được. Kiểu này thì phải kể cụ thể mới được. Ông bà vẫn biết ngày trước Cún chơi thường rất ngoan, không hay khóc, kể cả khi ngã thì nhìn mẹ rồi tự đứng dậy (mẹ khuyến khích con tự dậy chứ không xuýt xoa đỡ lên gì vì như thế Cún mếu rồi khóc ngay). Nhiều lúc chaú đập đầu hay chân tay vào đâu cũng chỉ nhìn mẹ và chỉ vào chỗ đau, mẹ nói mẹ thương là thôi chứ không khóc, phải nói là rất dũng cảm. Nhưng gần đây không biết học ai Cún cứ va vào đâu dù nhẹ cũng ra mách mẹ. Nhiều khi chỉ đi mà dẫm lên quyển sách hơi đau đau chân là lại chỉ trỏ nhăn mặt rồi kêu ca rất kinh, có lúc còn mếu máo nữa chứ. Mẹ cháu cho rằng cháu không học ai cả (vì bọn tây có đứa nào thế đâu mà học), chắc là trẻ con tự đến tuổi thì như vậy, nhưng vẫn thấy tò mò vì làm sao cháu tự biết được trò này. Lúc đầu trò ăn vạ này diễn ra lúc mẹ nấu cơm, thường xuyên là mẹ đứng ở bếp rửa hay nhặt rau, con chạy ra thường xuyên cứ 10, 15 phút một lần. Sau rồi thì cả ngày chả lúc nào va vào đâu đau là không có màn ăn vạ. Đỉnh điểm buồn cười là hai hôm sau khi con đi tiêm về. Mẹ bận có khách buổi tối nên phải nấu nướng, cho con đứng gần cửa sổ (kính kín mít) để nhìn ra ngoài mà con chạy ra kêu đau khóc rất ghê. Mẹ phải hộc tốc chạy vào, ôm hỏi đau ở đâu. Thấy con chỉ trỏ vào đầu gôí (ra chừng đau lắm), mẹ nhìn kỹ chả thấy gì ngoài vết xước lâu lắm đóng vẩy rồi. Đang buồn cười, giải thích cho con làm sao đau được hả con, con lại chỉ ngay vào ... vết tiêm đã hai ngaỳ đâu còn sưng gì nữa. Hôm đấy về nhà cả nhà được một trận cười, cái thằng Cún này ăn vạ ngộ quá đi mất.
Thế mà con ra công viên nhiều khi ngã hay đau chả thấy khóc lóc gì cả, làm mẹ chả biết gì đến khi về nhà thấy sưng, đau mới biết, hóa ra chỉ làm nũng mẹ lúc rỗi việc chứ đi ra ngoài thì đâu có nhớ ra để mà ăn vạ nữa.

0 Comments:

Post a Comment

<< Home