Thursday, September 01, 2005

Ôi lâu quá rồi ko viết nhật ký

Ôi hôm nay mới để ý thế mà phải đến hai tuần rồi ko viết nhật ký cho Cún. Biết bao nhiêu chuyện, mẹ cháu bảo nhớ hết trong đầu rồi nhưng bố Minh kêu thế có chắc là nhớ được ko? Thôi để kể dần dần những gì mình nhớ vậy. Theo trình tự thời gian ngược chắc cũng ok.

Tối hôm nay.. Bố Minh chở bà Nhu (à, hành lý của bà Nhu mẹ bác Hưng) ra sân bay nên mẹ Hạnh ở nhà tắm rửa và cho Cún ngủ. Cả hai tuần nay bố Minh tắm rửa và cho Cún ngủ để Cún sau khi đánh răng ko ti ti được nữa (hy vọng Cún bỏ bữa titi trước khi đi ngủ). Ban ngày Cún vẫn thích titi và đòi suốt nên mẹ cũng lo không biết tôí nay thế nào. Y như rằng, mẹ Hạnh vừa bảo vào giường đi ngủ là Cún nằm xuống gối cười (ra chừng titi đi) và định lật áo mẹ lên. Ko biết Cún có nghe không nhưng mẹ cứ thử cách cuả Mari mẹ Wiliam chiều nay, là KIÊN NHẪN giải thích. Mẹ Hạnh liền bảo Cún "con ngoan, mai mẹ sẽ cho titi được không, sáng mai lúc con dạy ấy". Nghe chừng vẫn chưa ổn, Cu cậu vẫn đòi. Mẹ lại bảo tiếp, ngoan nào, mai con ngủ dạy sẽ titi nhé, bây giờ con ngủ đi, mai dạy sẽ titi này, sau đó mẹ cho ăn rồi đi chơi với các bạn (mai cháu sẽ di Happy Hallows là một khu vui chơi của trẻ con dưới San Jose mà). Cứ nói vậy hai lần, tự nhiên cu cậu im im, sau đó nằm im, dụi dụi đầu một lúc, thậm chí quay đi không ôm mẹ mà chỉ dựa vào lòng mẹ ... và 15 phút sau thì ngủ. Trời ơi mẹ cháu mừng quá đi mất, con trai tôi lớn thật rồi, hiểu hết mẹ nói và lại còn nghe lời nữa chứ. Thế này phải tiếp tục phát huy phương pháp naỳ thôi.

Chiều hôm nay, cún lại đến nhà Luke chơi. Cũng không có chuyện gì đáng kể, có một lần lấy ô tô phang vaò đầu bạn thì phải (Alexandre, thực ra đ/c này rất gấu cũng rất hay giật và trang giành, có thể Cún phản kháng lại) nhưng dù sao mẹ cũng không haì lòng và đã nhắc Cún không được thế. Lúc chơi cát với bạn Jessi cũng lại hắt cát lên cao, mẹ sợ như vậy vào mắt Cún và bạn nhưng Cún ko nghe, sau đó lại còn đập ầm ầm vào ghế băng, mẹ lấy cớ bế ra luôn (coi như phạt) và Cún khóc ầm ĩ nhưng mẹ rất kiên quyết nên chỉ khóc được một chút rồi thôi. À còn một chuyện, tự nhiên Cún thấy mẹ ăn chip (như một dạng bim bim ấy, mẹ Lan gọi là junk food) và cứ thế đòi ăn, không chịu ăn dưa hấu là thứ thường cháu rất thích. Mẹ kiên quyết ko chịu, giấu đi trên bàn thế là Cún trèo lên ghế ngồi (giả vờ rất thích ghế xoay) thực ra là cố gắng tìm cách lấy. May là chỉ một lát sau cháu quên mất trò này.

Đấy là hôm nay nhỉ, thôi viết sang mục khác để cả nhà xem cho rõ, viết dài quá có khi không hay.

0 Comments:

Post a Comment

<< Home