Wednesday, September 28, 2005

Ngày Cún đi mổ (2)

Lần lữa maĩ mà mẹ ko viết xong chuyện này, bận với việc con hồi phục và rôì lại cai sữa ấy mà. Bây giờ cố viết thôi kẻo quên mất.

C. Bip bip .. đã mổ xong nhanh thế sao

Bố Cún mới nói chuyện vơí Rao xong và mẹ Cún chưa đọc xong câu chuyện về một nhà báo Mỹ thâm nhập nên công nghiệp sex ở Thái Lan thì bip bip.. Hai bố mẹ nhìn cái pager đến ngỡ ngàng.. Con mình vừa vào chuẩn bị gây mê lúc hơn 1h, đủ trò uống thuốc khóc lóc, hơn 2h bố mẹ mới ra mà sao chưa đến 3.30 đã thấy bip bip thế này. Mẹ nhớ là gây mê cũng cả tiếng rồi mổ khoảng 1.5 tiếng nữa cơ mà sao nhanh thế, hay là con mình có vấn đề gì người ta goị vào. Tự nhiên thấy run run. Bố Minh bảo ngay, em chạy ra chỗ khu mổ đi còn anh đi trả cái pager rồi ra ngay (quy định là phải trả pager mà, công nhận lúc cần thiết thấy chồng mình bình tĩnh ghê, hồi mình đẻ cũng thế, không tỏ thái độ gì là sợ hãi cả).

Mẹ Cún chạy thật nhanh ra chỗ y tá trực, hỏi ngay "tao vưà thấy pager bipbip, không biết là con tao đã mổ xong hay là có chuyện gì", y tá công nhận bình tĩnh thật, chắc họ cũng phaỉ rèn luyện ko bao giờ bị xúc động cả, y tá nói ngay "người ta page tức là anh chị cần phải ra chờ ở phòng kia và sẽ có ngươì ra gọi vào", nói thế nhưng y tá cũng hỏi tên ngay và gọi lại cho người trực nhắn tin để xem trường hợp của mình thì thế nào.

Tiếp tục cameroon rồi, mẹ Hạnh lo thật, ko biết có phải con mình có vấn đề gì không. Ngôì yên nhìn đồng hồ, mấy phút sau thì bố Minh chạy ra. Vẫn chờ, có mấy phút mà sao dài thế. Mẹ Cún bắt đầu rơm rớm nước mắt rồi này.. May quá, y tá gọi vào. Thấy bác sỹ mổ đứng ngay cửa, câu đầu tiên mình hỏi, thưa bác sỹ, con tôi thế nào, ca mổ kết thúc rồi hay có chuyện gì. BS nói ngay, ca mổ xong rồi, nói chung đều ổn, chỉ có bên kia hơi nhỏ một chút... Thế là mẹ Cún yên tâm rồi, bố Cún mới bình tĩnh hỏi thêm, thế mạch máu có sao không, hình dáng có bình thường không, có phải quan tâm gì sau mổ, tắm rửa các thứ không. Mẹ Cún thì không nghe được mấy nữa, vì nghe có tiếng con khóc, sao rõ ràng là tiếng Cún khóc thật, giọng hơi khàn khàn, khóc to lắm và liên tục, chắc con phải đau lắm mới khóc thế này, mà sao con lại đang khóc, con vừa mổ gây mê thì phải ngủ mê mệt một lúc mới phải chứ.. Mẹ Cún không dám hỏi bác sỹ có phải Cún khóc không vì còn mấy đứa trẻ con khác trong phòng hồi sức, có thể là chúng nó khóc, vả lại mình biết con mình chứ bác sỹ làm sao biết con mình khóc như thế nào, nhưng rõ ràng là tiếng Cún khóc rồi...

May mà rồi bác sỹ cũng bảo, bây giờ có thể có thể vào thăm rồi. Mẹ Hạnh đi trước, bố theo sau, vào phòng rồi lại thấy tay mẹ cầm tờ giấy nên quay ra đưa bố Cún cầm cho đỡ sợ làm rơi mất, buồn cười quá bác sỹ lại gọi ngay, vào đây, vào đây. Thấy một đám y tá và cả bác sỹ gây mê đang xúm xít cạnh Cún. Đúng là Cún khóc thật rồi, một cô y tá đi lại cuối giường, tay cầm một cái bình nước đường *glucose, cô ấy bảo, Cún không chịu uống, mình phải nói ngay, con tao ko bao giờ uống bình cả. Chắc ép uống nên khóc đây. Dù sao Cún cũng ngủ lại rồi (mẹ cứ đoán già đoán non chắc lại bị tiêm một liều morfin rồi, bố thì bảo đừng đoán, có gì cứ hỏi thẳng cho đỡ phải suy nghĩ). Con tôi ngủ trông xinh quá, nhưng thương ơi là thương, mũi vẫn một ống thở nhỏ, có cả chụp ô xi, tay thì bị lấy ven, đang truyền mà phải đeo một cái cục xốp to tướng (chắc là để cố định không động đậy tay), trên người dán mấy nốt to tướng, ko biết cái gì, à , để theo dõi nhịp tim và lượng ô xi đây. Cún vẫn chỉ mặc một cái bỉm, nằm cởi trần, đắp một cái chăn mỏng và một đống dây nối với máy móc. Mẹ chắc chắn là một cái đo nhịp ô xi trong máu (cái đầu tiên y tá check) và một cái chắc đo nhịp tim. Mẹ vẫn nhớ lúc khám ban đầu thì là 102 (lạ nhỉ, đangs nhẽ phải là 100 thôi(, sau đó lúc bố mẹ vào thăm là 100, sau đó bố Minh bế nhảy xuống 98 rồi 96.. Thôi, nhưng để kể trình tự đã, ko nhaỷ cóc lung tung.

Bác sỹ gây mê thấy mình vào bảo ngay, he's perfect, sau khi bế vào là ngủ ngay, ko khóc gì (hy vọng bác sỹ bên này thật thà không noí dối mình, dù rằng mình vưà nghe con mình khóc xong). Nhìn sang giường bên thấy cô bé lúc nãy chơi với Cún đang ngồi, chắc nó mổ đơn giản nên k ophai gây mê, bố mẹ nó cũng cười làm điệu bộ "con mày giỏi lắm". Mình cũng yên tâm hơn (chắc cái mặt mình lúc đó hoảng lắm). Thấy y tá đi lại lăng xăng, đến mấy y tá, rồi rút hết còn hai người, một người hơi già và một người trẻ hơn. Cô trẻ có vẻ làm chính, giải thích cho mình đủ thứ chăm sóc thằng Cún, rồi bảo đọc đi, có gì không hiểu lại hỏi. Cũng giải thích nó có thể thức dạy bất kỳ lúc nào, nên cần bố mẹ bên cạnh. Mình dĩ nhiên phải hỏi vụ thuốc thang vì có vẻ hơi phức tạp, có đến ba loại thuốc giảm đau có thể uống được mà mình thì muốn biết loại nào được uống tối đa bao nhiêu ngày (tối thiểu thì chỉ uống khi đau, ko đau ko uống, ai cũng rõ rồi).

Đang hỏi thì Cún khóc, khổ thân con quá, chắc phaỉ sợ hãi lắm mới khóc suốt thế. Mẹ bế rồi bố bế mới nín, cho uống được ít nước táo (y tá lấy cho cái ống hút) rồi y tá lại tiêm cho một liều thuốc, Cún lại ngủ lại. Mẹ mới noí chuyện tiếp được. Đại khái là trẻ con sau khi gây mê và mổ xong, ngủ càng lâu càng tốt. Dạy và khóc như Cún có thể do trước khi gây mê cháu hơi bị anxious (đaị khái là hồi hộp căng thẳng), thôi thì không tốt bằng mấy đứa ngủ li bì nhưng biết làm sao.

Chả biết Cún có hiểu cô y tá nói không mà ... bố bế ngủ liền một tiếng liền, làm y tá sốt ruột chạy qua chạy lại, rồi cô này thay bằng cô khác. Lúc ấy tự nhiên Cún dạy, khóc ầm lên, mẹ lại phải thay bỉm, nghe hướng dẫn một hồi, rồi thay quần áo nữa chứ. Nhưng hình như Cún biết sắp được về hay tại bố bế nên quen hơi yên tâm mà con khóc một tí rồi bố bế lên là im ngay. Ôi thôi hết một ngày dài, nhà mình về đươcj rồi.

Thế mà vẫn chưa về được đấy........ đi tìm nhà thuốc tầng 1 chết thôi, rồi ngồi chờ hơn nửa tiếng Cún ngủ ngon lại trên vai bố mới có thuốc. Chị dược sỹ lại là người Việt mới hay chứ, Cali có khác, nhưng phải nhanh nhanh về mua phở ăn rồi còn cho conngủ. Một ngày dài kinh khủng, Cún chưa được ăn gì từ 12 giờ đêm hôm trước. May mà cháu ăn được vaif thìa phở, rồi uống thuốc và ngủ lại, mẹ check, thấy bỉm đi tiểu bình thường, ít nhất một chuyện ko phải lo. Còn lại sẽ tính tiếp ngày mai. Mẹ cháu vào xem cháu ngủ, và tiếp tục làm việc (gõ phần 1 bài này lúc 9h tối ấy ạ), tất nhiên là sau khi đã chuyển giao hết công viêcj khác đang làm trên mấy diễn đàn sinh viên (mẹ cháu cũng không ngờ là cháu sẽ mổ hôm nay nhưng thôi bây giờ phải tập trugn chăm con đã). Dù sao Cún đã mổ an toàn và mọi dấu hiệu bình thường, vậy là tốt rồi.

(Mở ngoặc là ngày thứ nhất sau mổ cháu chơi ngoan, ko uống thuốc giảm đau và ko đau gì mầy, ngày thứ hai cháu bắt đầu đau, bám mẹ, mẹ phải bế và cho titi mới ngủ- may là còn có titi làm cháu yên tâm lại, nhưng mẹ cháu cũng ko phải cho uống thuốc giảm đau loại nặng, ngày thứ ba trở đi là cháu lại ăn ngủ bình thường, ko có dấu hiệu gì. Mẹ cháu sẽ viết thêm mấy chuyện rùng rợn ở blog sau, buồn ngủ quá rôì, bây giờ xì tốp là 2.59 phút sáng ngày thứ tư 28/9 rồi)

1 Comments:

Blogger Unknown said...

Chi H oi, hom nay em moi vao blog cua Cun Vit. Em nghe chi ke Cun di mo va cung doan ra duoc lo mo li do chau di mo (vi chi khong de cap den cu the). Chi email cho em nhe (em khong co dia chi email cua chi), vi hinh nhu be Su nha em cung bi nhu vay. Em cung dang lo lam. Em Giang, ban Nhung. email: gin_ket@yahoo.com

2:41 AM  

Post a Comment

<< Home