Thursday, February 14, 2013

Em Sóc - nụ cười của gia đình mình

Em Sóc đã 3 tuổi rưỡi, là con sóc nghịch ngợm chạy khắp nhà, trêu chọc tất cả mọi người, cười mủm mỉm và nhắm mắt nghịch ngợm làm trò bất kỳ lúc nào. Em Sóc, là mặt trời toả sáng với nụ cười toả sáng không ngừng, làm bố mẹ lúc nào cũng chỉ muốn ôm em thơm em vào lòng.
Em yêu vô cùng, đáng nhẽ cả nhà yêu em nhưng dường như hai anh chị vẫn còn từ chối sự dễ thương của em, chắc là do ghen đây mà, nên chỉ co bố mẹ là liên tục khen em với nhau. Dường như bố mẹ không bao giơf hết vui trước những trò của em.
Tóc em đã dài ra, má em thì phúng phính. Lúc nào em cũng làm trò. Sáng dạy thì em đòi ăn rồi cho em ăn thì em ko ăn, em kêu ko thích (học của anh Cún đây) rồi sau đó em đói cái gì em cũng đòi làm mẹ đến mệt. Bất kỳ lúc nào em cũng có thể đòi mẹ chơi hoặc đọc truyện, rồi bất kỳ lúc nào mẹ bận thì em lại ky kèo và lại chơi một mình. Em ngoan thế chứ. Nhưng em có cái khác anh chị là dính mẹ thường xuyên, một lúc mà mẹ vào nhà vệ sinh, để ý thấy em bắt đầu đi tìm, rồi em ko thấy mẹ đâu thế là em i ỉ khóc. Lúc phát hiện ra mẹ thì em đòi bằng được vào, em cũng phải đái, phải ị, phải bật đèn, làm đủ trò mới thôi.
Giờ này em đã ngủ, lúc nãy cả nhà xem phim chắc là em và chị Vịt sợ lắm. Em nằm im re mẹ tưởng em ngủ, nhưng em vẫn xem phim. Vịt xem sợ thì khóc còn em chả nói gì, chỉ dựa vào mẹ. Lúc nào em cũng co nửa ngời rồi nhắm mắt, dựa vào mẹ, mẹ có nhắm mắt lại cũng nhìn thấy hình ảnh của em lúc đấy. Mẹ ước sao có thật nhiều thời gian và kiên nhẫn để chơi với em, em nghịch lắm nhưng em cũng rất dễ thương.
Hôm vừa rồi em đến làm card valentine và con khủng long dán trái tim chi chít em làm từ tuần trước, cô giáo nói em cứ ôm vào người và mang đi theo suốt, em nói em làm cho bố mẹ. Mẹ cảm động ghê cơ, em cũng nhìn thấy chị Vịt như thế nên em cũng bắt chước theo đấy mà.
Đợt này em cũng bị ốm một hai đợt, cũng nhẹ thôi, vì thế mẹ cũng sợ chả dám cho em ra YMCA thành ra em cứ ở nhà suốt. Chỉ đi học tuần ba buổi thôi, ko biết em có buồn không vì em nhảy nhót suốt ngày mà, có lẽ mẹ lại phải cho em đi chơi nhiều hơn thôi.

0 Comments:

Post a Comment

<< Home