Tuesday, December 29, 2009

Tình làng nghĩa xóm

Mẹ không biết dịch từ community sang tình làng nghĩa xóm có chính xác hay không nữa. :) thôi cứ dịch đại vậy.
Từ lúc sinh Sóc con, lần đầu tiên không có bà sang, và cũng hơi "căng" hơn bình thường vì giờ phải lo cho cả ba đứa một lúc, mẹ mới cảm thấy thật may mắn là mình đã được sống trong một cộng đồng tốt. Tuy không phải ở gần nhau theo mức đúng nghĩa của tình làng nghĩa xóm, nhưng nhà mình qua được ba tháng này cũng nhờ rất nhiều sự giúp đỡ của mọi người, các gia đình Việt nam ở đây, rồi bạn bè của Cún và Vịt ở trường.
Nhớ câu một miếng khi đói bằng một gói khi no. Thật may là lúc tay mẹ còn run, yếu không cắt nổi miếng thịt thì nhà mình có người nấu ăn và mang đến cho, mặc dù bố Minh cũng có thể ra ngoài mua đồ ăn sẵn, hoặc mẹ vẫn có thể, nấu ít nướng nhiều, nhưng cái cảm giác trong tủ lạnh luôn có đồ ăn, để cần thì mẹ chạy ra cho vào bát cơm ăn tạm cũng xong, thật là tuyệt vời (bác Thanh muôn năm :)). Rồi cảm giác một tuần hai lần có người mang một bữa ăn nóng sốt họ nấu hay đi mua về qua nhà cho mình, mỗi thứ ba và thứ năm thì mẹ luôn nghĩ, à hôm nay mình sẽ được ăn món gì nhỉ, cũng hay lắm. Mặc dù cũng có nhiều đồ ăn kiểu Tây bố không ăn được (mẹ thì dễ lắm, cái gì giờ cũng ăn hết cho có chất) nhưng cảm giác vẫn là rất vui, vì mọi người quan tâm đến mình. Mẹ tự nhủ, cho dù là bỉm, là quần áo cũ của các "chị" ở đây dúi cho cho mẹ và Sóc, là tiền mừng, đồ ăn hay thời gian để mọi người bỏ ra giúp thì tât cả đều quý giá như nhau.
Nhà mình cũng rất may vì Cún và Vịt đã học trong một môi trường mà mọi người quan tâm đến cộng đồng (ở bên này bọn Mỹ phần lớn sống xa bố mẹ nên community - cộng đồng là cái gì đó rất quan trọng- như người Việt mình nói bán họ hàng xa mua láng giềng gần mà). Không chỉ từ đồ ăn mà bất kỳ lúc nào bố mẹ cần giúp, nói một tiếng thì sẽ có người giúp. Hơn thế, những việc nhỏ mà mẹ rất lo lắng, như khi mẹ có em bé, ai sẽ dẫn Cún, Vịt đi chơi, thì bố mẹ các bạn cũng giúp. Vịt thì mấy lần nói với mẹ Diya là Vịt muốn về nhà bạn chơi, là lập tức cô Karla cho Vịt về, hoặc đưa ngay tuần sau. Lúc bố mẹ chưa mua được quần áo hóa trang cho hai anh em hôm Halloween, cô Karla cũng thấy chưa có thì tự động đưa hai đứa về nhà chơi rồi cho mượn hai bộ quần áo. Hay mẹ Nico qua nhà đón Cún qua công viên chơi rồi đưa về lúc mẹ còn chưa ra ngoài được nhiều, mẹ Jean ở lớp Cún, lần đầu nói chuyện với mẹ (lúc đang mang bầu) đã hỏi có muốn để mẹ Jean đưa Cún về nhà chơi vài tiếng một tuần không. Tất cả những cái đó mẹ nghĩ không có lời cảm ơn nào có thể nói hết được, vì sự giúp đỡ từ những người hoàn toàn không có quan hệ máu mủ hay bạn bè với mình từ trước nhưng họ sẵn lòng giúp đỡ mình, lần đầu tiên mẹ nhận mà không ngần ngại, và mẹ nghĩ gia đình mình sẽ không bao giờ quên.
Từ những tình cảm này mà mẹ tin rằng, những lúc hoạn nạn khó khăn có thể hiểu tấm lòng của nhau nhất. Những ngày tháng khó khăn này sẽ là nền tảng để gia đình mình có những quan hệ thân sâu hơn, và giúp các con có bạn bè tốt, tự tin hơn khi sống ở trường và trong cộng đồng xã hội nhỏ xung quanh nhà mình. Nghe thì to tát nhưng thực lòng, khi có Sóc mẹ cảm thấy mình cần cảm ơn nhiều người hơn, và mình thật may mắn vì đã sống giữa những người như thế. Ở VN thì không biết mình có nhận được nhiều tình cảm như thế không nhưng mẹ tin mình cứ sống tốt, chân thành thì mình cũng sẽ gặp nhiều người tốt. Phải ko các con? Sự đáp trả tốt nhất sẽ là mình làm những điều tượng tự cho người khác, mỗi khi có ai cần, trong khả năng của mình.

0 Comments:

Post a Comment

<< Home