Wednesday, April 21, 2010

Chân dung số 3 - em Sóc

Sóc út ít nhất nhà mình nên thiệt thòi nhất, mẹ mãi mà chưa viết được cho em này :)
Nói vậy thôi chứ Sóc là "ngôi sao" của nhà mình đấy, là trung tâm điểm, ai cũng yêu và để ý Sóc nhất.

Viết về Sóc thì đương nhiên là Sóc rất khác với anh Cún và chị Vịt rồi. Vì điều đầu tiên, Sóc là baby, mà baby thì dễ thương nhất nhất rồi. Từ cái điệu cười toe toét cho đến híp mắt của Sóc, cái gì cũng dễ thương, đáng yêu. Một điều nữa là baby thì tính cách chưa rõ rệt và chưa "lắm trò" như các anh chị, nhưng baby cũng có trò của baby đấy.

Nghĩ đến Sóc mẹ nghĩ đến gì trước tiên nhỉ? Sóc lúc nào cũng tươi tỉnh và hay cười, chỉ cần ai nhìn Sóc thì Sóc cũng cười toe toét, cái này giống anh Cún hồi bé, nhưng Sóc thì còn có phân nhỉnh hơn nữa, vì anh Cún cười dễ thương còn Sóc thì cười toét quá thể đáng. Sóc làm người ta thấy Sóc enjoy nụ cười của Sóc vô cùng, và Sóc chỉ chờ có dịp để ai đó chú ý đến Sóc, để Sóc lại toe toét. Bố Minh nói, hay là đổi tên Sóc phệ thành Sóc toét nhỉ.

Một điểm nữa mà cả bố và mẹ ngạc nhiên là tính cách của Sóc thay đổi vô cùng trong mấy tuần gần đây. Từ Sóc phệ hiền dịu, nói năng thì nhỏ nhẹ, a a, i i, trở thành Sóc ồn ào, lớn tiếng, nghịch ngợm khủng khiếp. Từ Sóc có thể ngồi trên lòng mẹ cả nửa tiếng để mẹ ăn cơm (tất nhiên bằng một tay) nay thành Sóc quẫy đạp, không nói ngồi trên lòng mà ngay cả lúc mẹ bế Sóc cũng phải nhô nhào ra mọi phía mà Sóc thích, đạp chân và người mẹ, uốn éo vặn vẹo trong không trung. Không thể biết Sóc muốn gì. Đặt ngồi thì Sóc dãy, không thích này. Bế đứng lên cho nhảy nhảy thì Sóc cũng kêu. Cho nằm xuống sàn nhà thì Sóc lật rồi bò lùi, vừa bò vừa .. khóc, chả có gì là thú vị cả. Còn mẹ để Sóc ngồi chơi có lúc Sóc chịu, có lúc Sóc cũng ưỡn ra, mà mẹ đứng lên đi thì Sóc cứ gọi là hét lên như còi, khóc lóc dàn dụa.

Hôm trước mẹ mệt quá rồi, cả buổi sáng vần với Sóc có được ăn gì đâu, mà nhà thì phải dọn để bạn Cún còn đến chơi, mẹ cho Sóc ngồi trong cái thảm dầy trong phòng chơi rồi mẹ ra ngoài bếp dọn khoảng 5 phút. Thấy Sóc cứ hét, khóc sặc sụa thôi, mà mẹ thì chán quá rồi nên mẹ để vài phút rồi vào. Tưởng là Sóc lẫy hay bò rồi mắc vào đâu nên khóc, hóa ra mẹ đặt chỗ nào Sóc vẫn ngồi yên ở đây, đúng tư thế đấy, không cầm đồ chơi, cũng chẳng bò gì cả, Sóc chỉ ngồi im mà hét thôi. Mẹ bế lên vỗ lưng một cái thì im ngay tắp lự, gần như chỉ 2s là Sóc lại chẳng khóc gì nữa. Mẹ cũng đến bó tay với Sóc.

Giờ thì Sóc chẳng thích gì, chẳng thích ti ti, chẳng thích ngồi ghế ăn để chơi, chẳng thích ngồi dưới sàn nhà, mẹ bế thì cũng chẳng im, Sóc chỉ thích với lấy những gì Sóc muốn rồi liếm, gặm, bẻ theo ý của Sóc. Ngồi mà nhìn thấy cái gì hay thì gập người, nhào người xuống mà gặm. Thảo nào mà có hôm mẹ thấy Sóc đang ngồi, thì lao gần như cắm mặt xuống sàn nhà, chắc phải tẹt cả mũi, mà chẳng thấy Sóc khóc gì cả. Chắc Sóc muốn lấy cái gì đó. Mẹ chợt nghĩ, ừ nhỉ, Sóc đã gần 7 tháng rồi, lúc anh Cún khoảng tầm này cũng bám mẹ ghê lắm cơ, mẹ chẳng làm được cái gì, ăn cũng chẳng có thời gian mà ăn, vậy là Sóc sắp gần đến giai đoạn ấy đây.

Mẹ vẫn nói với bố, đúng là lúc đầu hiền quá thì mình lại tưởng bở, giờ mới thấy thật là lộ rõ bản chất một con Sóc. Sóc thì làm sao có thể ngồi yên được, phải nhảy nhót, phá phách, trèo leo, tinh nghịch, phải có những trò của riêng Sóc thôi.

Dạo này bọn sóc trong vườn nhà mình bắt đầu quen với việc mẹ có cái vườn, trước chúng nó ra phá vườn của cô Lynn, còn gần đây thấy Lynn bảo ko phá nữa, thì tại vì chúng nó tập trung vào đào hố trong vườn của mẹ, thế mới láo toét chứ. Chậu rau dăm, rau thơm có gì hay mà chúng đào linh tinh hết cả, làm chết hết cả tía tô của mẹ. May mà chậu canh giới mẹ để kịp ra ngoài, không thì cũng đi tong hết cả.

Dạo này mẹ muốn trồng cây mà Sóc quấy khóc quá thành ra mọi tiến độ đều bị chậm hẳn lại, nhưng mẹ không chán đâu, mọi thứ thì cứ từ từ thôi.

Trở lại chuyện Sóc phệ, Sóc đã biết dựng cả lưng lên, theo đúng tư thế bò nhổm tại chỗ, đã biết lắc lư người trong khi vẫn đang trong tư thế bò, đung đưa cả chân cả tay, Sóc đang tập bò đấy. Còn bò lùi thì Sóc thiện nghệ lắm rồi, thoắt cái đã đi một đoạn. Tắc đường (tức là mắc chân vào đâu) thì dừng lại rồi hét inh, may mà nhà mình có anh Cún chị Vịt rất nhanh ra gọi mẹ (nếu mẹ đang đứng gần đó) để lại giải cứu cho Sóc. Mẹ sợ khoản này của Sóc quá, hôm qua buổi đêm gần như mẹ không ngủ được, vì Sóc dạy nửa đêm, gần sáng rồi cứ thế là bò lùi, mẹ liên tục phải bê Sóc quay lại chỗ cũ cạnh mẹ, rồi Sóc lại lật và bò lùi tiếp, trong tình trạng mẹ không thể tỉnh hẳn, mà chập chờn, chỉ sợ con rơi xuống đất, sợ không chịu được. Nhà mình giường thì lại cao, có khi phải bảo bố hạ giường xuống thôi. Vấn đề là hạ xuống thì để spring box vào đâu mới là nan giản, mà cho Sóc nằm lại vào cũi thì không biết Sóc có chịu không, thôi chắc mẹ cũng phải cố vậy.

Sóc thì chẳng thích ăn gì mấy, ăn gì cũng nhổ, mà ti mẹ thì cũng ít, hóng hớt. Giờ có trò không thích ti mà mẹ cứ ép ăn thì nhả ra, đu người ngồi lên rồi hét lên thành tiếng. Ầm ĩ lắm mà chẳng nghe ai đâu, một mình một kiểu thôi. Ngồi cạnh chị Vịt anh Cún thì cũng đu vào người anh chị để mà liếm láp, liếm áo, liếm quần rồi cạp vào tay chân anh chị, anh chị cứ kêu ầm lên "kinh quá", mẹ thì có thấy kinh gì đâu, mà anh chị mang đi "kêu ca" với hết người này người kia là Sóc toàn liếm láp (lips every thing).

Đấy, vừa được một tí thì lại dạy khóc rồi lật rồi, Sóc chẳng ngủ lâu gì cả, tí là dạy thôi, tuổi này Sóc hiếu động quá thành ra thế đấy mà. Mẹ phải chạy ra để lo cho Sóc rồi.

3 Comments:

Blogger 12A2 PTTH Long Xuyên, An Giang said...

Hi! sao không có hình của cún Vịt nhỉ ??

5:34 AM  
Blogger 12A2 PTTH Long Xuyên, An Giang said...

chân dung của em Sóc nữa ??

5:36 AM  
Blogger Nhật Ký TinTin said...

Chị thử dùng cái sleep positioner giống như PA với Linh recommend chưa ạ? Chắc có thể giúp Sóc ko bò ngược buổi đêm :)

Nghe tên Sóc phệ yêu nhỉ :D Tintin nhà em ở nhà trước còn gọi là Tổng Phệ nữa cơ :D Đợt này cháu ăn ít thường xuyên hơn nên tên này ít được gọi lại rồi.

10:02 PM  

Post a Comment

<< Home