Thursday, August 26, 2010

Em Sóc của mẹ lớn quá rồi

Ngày nào bố Minh về cũng xuýt xoa như thé, mà mỗi ngày mẹ lại thấy như thế. Em Sóc của mẹ lớn quá rồi nhé.

Đầu tiên là do mùa hè, mấy hôm nay tự dưng trở trời nóng quá đi (đến 30-40 độ), nóng đột ngột, nóng nhất trong cả hè, 3 ngày liền, nên em toàn ăn mặc "hở hang", thấy cái đùi của em công nhận là to. Tuy không được chắc nhưng nhìn cũng tạm ổn.
Sau đó thì được một hôm mát ngày, là hôm nay, tụt khoảng 5,6 độ, em được mặc váy dài hơn một tí, tức là vừa trùm mông. Trông em nằm ngủ người cũng khá dài, mẹ nghĩ có 2,3 tuần mà em dài hẳn ra, nhìn tay chân thấy chắc chắn hơn. Mà khổ thân em, thực ra mẹ vẫn cho em ăn uống linh tinh, ti mẹ thì đều nhưng ăn thì cũng ăn cơm nát với cả nhà thôi. Em cái gì cũng ăn, được cái em dễ tính, nết ăn thì giống mẹ hồi bé ấy, tức là em mà thích, đang cho ăn lại mải tán phét với bố là em a a rõ to, nhắc mẹ ngay.

Mẹ nhớ hôm trước nấu bầu với tôm, cho em ăn bầu, em thích lắm. Còn cơm chan canh cũng thích nhất. À, còn hôm nay thì mẹ làm chả thịt nạc vai cuốn lá xương sông, món này là món ưa thích, anh cún ăn bao nhiêu chả cũng hết (cơm thì chỉ một bát thôi), còn em Vịt thì ăn mỗi thịt với cơm cũng hết một bát. Em Vịt sau đó được mẹ mồi chài rau muống chấm nước mắm nên ăn thêm được một ít rau. Em Sóc thì cứ thế tì tì, đầu tiên là thịt (mẹ để riêng mấy miếng chả chỉ có thịt không mắm muối gì), em phải ăn hết 4 miếng ấy, sau đó đến rau muống luộc mẹ cứ cắt nhỏ rồi cho em tự bốc, cuối cùng là cơm chan nước lọc (cho nó mềm ra và cho em uống được nhiều nước). Em chén bay.

Đúng là em Sóc của mẹ, bố Minh bảo may nhé, có một đứa ăn dễ như thế này. Nghĩ lại nhà mình ai khó ăn nhất, có anh Cún đấy, anh Cún giống bố Minh :) Nhưng đó là mẹ trêu bố chứ bố thì nhận em Vịt giống bố, không thích thì không ăn mà thích thì ăn cho rõ là nhiều.

Nhà mình hôm nay có một quả bầu, quả bầu chuông, mẹ xin được cây của một bác ở cách nhà mình hơn 1 tiếng lái xe. Thực ra là bác tự động cho mẹ, mẹ không xin :) May thế, lúc ấy mẹ còn cành cao, vì mình có hạt mình tự ươm nó nảy mầm rồi nên mình không định xin. Cuối cùng đợt ấy các con ốm liên miên, cây nào mẹ ươm rồi không thèm tưới nó cũng chết cù queo hết cả, thế là may mà còn hai cây bác ấy cho. giờ lên được một quả bầu to đùng rồi, phải nặng đến 1.5 kg ấy, mẹ định hái hôm nay rồi lại thương nó :) với cả nhà mình còn rau muống mua chưa ăn, thôi thì để ngày mai. Vịt rất là hứng chí vì cứ tưởng là mẹ sẽ vặt, thế mà mẹ lại thôi, Vịt đã ra khoe hàng xóm nhà mình, nói linh tinh cái gì juchini, mẹ đoán Vịt không biết nói quả bầu thế nào nên nói đại. Công nhận Vịt thông minh thật.

Em Sóc đã 11 tháng hơn rồi, tình hình là em rất khôn :) Em vẫn như mọi khi , mỗi lần đưa sang ai bế thì em khóc ầm ĩ, khóc kinh dị, tóm lại là vẫn chỉ bố và mẹ. Nghĩ lại thì mẹ nhớ là chị Vịt cũng thế, tuy dễ hơn một chút, bà Thái ngày xưa bế được chị vịt, còn dì Nhung thì chị Vịt chẳng thèm theo. Hôm nay em Sóc thích cái trò ngậm một cái miếng đồ chơi của anh Cún, nhìn như là cái ống tube tròn khoảng nửa cm đường kính, ngậm xong rồi vểnh vểnh mặt lên, y như cái ảnh hồi xưa chị Vịt thích ngậm cái floss của anh Cún, yêu ơi là yêu. Giờ chị Vịt là gần nhất nên mẹ nhớ nhất em Sóc giống chị Vịt cái gì.

Em Sóc cũng đã biết chơi với anh chị nhiều hơn. Hôm nay mẹ tranh thủ ra tưới cây 10 phút, mẹ để em vào đồ chơi rồi bảo chị Vịt ngồi chơi với em, lần đầu tiên mẹ tưới cây mà em ko khóc, em giỏi thế chứ. Em cũng hay bò theo anh chị tha thẩn ra ngoài phòng khách chơi, có hôm mẹ phải chặn cái playpen vào để em không ra được bếp. Còn lại thì em vẫn bám dính mẹ, em cứ nép vào người mẹ, rồi em đùa với bố, em nồ, em nhảy nhót, y như là con Kuala lu trên người mẹ ấy.

À, hôm qua có một sự kiện là em biết trèo lên ghế sofa. Mẹ đang ngồi trên ghế, bố thì ngồi dưới, tự nhiên giật cả mình, thấy em đã đứng ngay cạnh mẹ, đang xem cá vàng. Mẹ hỏi bố thì bố bảo là không bế em lên đâu, tự em đấy. Mẹ thì đoán là em trèo lên người bố rồi lại trèo lên ghế, mẹ cho em xuống đất, không ngờ em bám vào ghế, đu qua đu lại, rồi lại trèo một chân lên ghế, rồi lại đu, bám, thế mà cũng lên được (tất nhiên là hơi ăn gian, với sự trợ giúp của bố M nữa). Dù sao thế mẹ cũng đủ sợ rồi. Em đúng là Cún no. 2. Giống anh cún quá thể, chưa biết đi đã biết trèo rồi.

Mấy hôm nay mẹ cũng thử cho em vào ngủ trong cũi. Vì mẹ sợ cái giường của mẹ cao quá, mà những lúc ngủ quá mệt mẹ chẳng biết gì cả. Em thì ngủ với mẹ từ bé, mẹ cũng chiều và thương em thành ra em bây giờ mới bị train tử tế. Em cugxn chịu ngủ đấy nhưng em hay dạy và hay khóc lắm, mỗi lần như thế mẹ lại phải ra, một là cho em bú, hai là cầm tay, hát, quạt cho em, rồi xoa tay xoa lưng, ôm ấp, đại khái là làm sao để em nằm ở đó rồi em ngủ lại. có những lúc mẹ mệt quá rồi mà em cứ khóc, mẹ phải nói chuyện với em đấy. Ban đầu mẹ cũng không tin là em có thể hiểu được lời mẹ đâu, mẹ cứ bảo em thôi, mẹ mệt quá rồi, con gái ngoan ơi, con ngủ đi, con gái ngoan của mẹ con ngủ ngoan nhé. Mẹ nói vài câu thế mà em lăn ra ngủ thật. Thế là mỗi lần em dạy khóc mẹ lại nói và cầm tay, vuốt lưng em. Vì em thính ngủ lắm, chỉ cần bố Minh làm gì, hay là chị Vịt khóc, gọi là em dạy rồi. Mẹ và bố đều ước giá mà chị Vịt cũng như anh cún thì bố mẹ hạnh phúc biết bao, vì anh Cún nằm xuống hai phút là ngủ không vẫy tai. Nhưng vì chị Vịt là chị Vịt nên em Sóc của mẹ hay bị thức dạy và khóc.
sau cùng mẹ nghĩ, hay là mấy hôm nay nóng quá, em cũng mệt mỏi, khó chịu, thế nên tối hôm qua sau khi nói chuyện, vuốt các kiểu em vẫn khóc, mẹ lại cho em vào giường ngủ với mẹ và cho em ti nhiều hơn. Hôm nay em lại ngủ trong cũi này, nhưng em có vẻ khá hơn, vì giờ mẹ đang viết là em ngủ được hơn một tiếng rồi, em vẫn đang ngủ ngon lành.

Anh Cún đã đi học mấy ngày rồi, anh Cún đi mẹ và em Vịt đỡ mệt vì giờ em Vịt được yên thân, không có ai trêu chọc và làm em Vịt khóc. Vịt thì đến hai tuần nữa mới đi học, mẹ đang lo đây vì không biết mẹ đi họp buổi trưa cho em Vịt ai sẽ trông em Sóc đây, cũng không phải không thể nhờ ai nhưng tình hình là em Sóc không theo cả, chỉ bố hoặc mẹ nên mẹ cũng lo, ko biết phải xoay thế nào. Thôi để từ từ rồi tính vậy.

À mà còn một sự kiện nữa là mẹ dạy em ba ngày thì em đã biết vỗ tay rồi nhé, em vỗ tay một mình một kiểu, không giống cả anh và chị ngày xưa. Cái tay của em ban đầu rõ là làm theo mẹ nhưng cứ hươ hươ trong ko khí, như là đang với cái gì mà trượt ấy, chỉ có mẹ nhận raem đang tập vỗ tay theo mẹ dạy. Sao đó rồi từ từ em chạm được tay vào nhau, lúc đầu là 1,2 cái, về sau thì nhiều hơn, 4,5 lần, rồi em lại biết vỗ mạnh hơn, tức là thành tiếng. Công nhận em yêu ghê cơ. Bây giơ cứ mỗi lúc mẹ nói cái gì vui vui giọng là em cũng vỗ tay, mẹ nói hoan hô, hoan hô như đang reo lên là em cũng vỗ tay. Vừa vỗ tay vừa cười rõ tươi. Mặt cũng biết nghiêng nghiêng, mắt cũng biết lúng liếng nhé. Mẹ bảo bố, đấy cũng biết điệu đấy. Em điệu yêu ghê cơ, vì em vỗ tay, em điệu em biết em làm bố mẹ vui mà.

Em là em Sóc ngoan, em sóc của cả nhà mình.

0 Comments:

Post a Comment

<< Home