Monday, August 19, 2013

Đi hàn quốc (chuyện tổng hợp)

Đi chơi ở Hàn quốc - chuyện số 1
Ngày đầu tiên đến Hàn Quốc đã gặp taxi dù. Thật buồn cười.
Bạn của chồng tính vô cùng cẩn thận. Ko chỉ viết rất chi tiết cách đi vào toà nhà, dùng các loại điều khiển trong nhà như thế nào, mã số và mở cửa ra sao. Ngay cả taxi từ sân bay đã viết sẵn loại thường thì bao nhiêu tiền, loại to thì bao nhiêu. Thậm chí còn website để đặt trước taxi về nhà.
Nhà mình rời khỏi việt nam, vợ thì ko biết tiếng hàn, dựa hoàn toàn vào chồng, chỉ xem qua các điểm đi chơi. Đến nơi mới ngã ngửa ra, đáng nhẽ vợ phải chuẩn bị nhiều hơn. Vì có những thứ mà mình thực ra đã đọc đâu đó rồi, mà chủ quan ko ghi lại.
Đầu tiên là chuyện taxi. Vừa hào hứng vì ko bị khám xét hành lý, tất cả đồ ăn làm quà, xoài vv đều trót lọt qua cửa. Phần nữa cả nhà đều mệt, đến Seoul theo giờ việt mới có hơn 3h sáng. Thế nhưng chồng cũng cẩn thận chạy vào quầy information hỏi về đón taxi. Được chỉ đi ra ngoài kia đón jumbo taxi.
Đang lơ ngơ vừa đi vừa nhòm gặp ngay một bác già, kiểu mặc quần áo bóng bẩy tay phe phẩy cái quạt. Bác hỏi ngay đi taxi ko, van taxi. Chồng nhìn vợ, vợ nhìn chồng, rồi chồng rút địa chỉ hỏi đến đây khoảng bao nhiêu xiền. Bác bảo tầm 70k, nhưng tao bấm đồng hồ. Sẽ trả theo đồng hồ.
Theo đúng bạn dặn 60-70k nên chồng gật đầu, cả nhà theo bác. Bác rất lăng xăng cho chồng xuống thang máy trước, đẩy xe cùng mình xuống sau.
Tưởng ra bãi taxi hoá ra xuống hầm để xe. Xe của bác cũng màu đen, sơn chữ luxury taxi, mình nhìn đã thấy hơi ... Buồn cười. Vào xe thì ghế có gối có cả hình bae young jun nữa mới chết chứ :) trên sát cửa kính trước xe trang trí đủ loại hình thù con giống, từ gấu chó mèo cho đến hello kitty bằng nhựa lúc lắc đầu. Trần xe ốp giả da, làm bồng bềnh như tường quán karaoke những năm 90. Mình nhìn đã thấy vô cùng là lạ, chả kiểu hàn quốc hiện đại mà giống taxi gia đình mình đi ở myanma hơn. Được cái Cún con cứ trầm trồ, mẹ ơi cái này luxury quá, vì mấy cái tấm lót ghế ngồi như taxi liên tỉnh bằng vải thêu ren ý mà.
Đầu tiên là thấy bác trả tiền gửi xe hay tiền toll, một phát đã mất gần 10k won mình đã thấy là lạ, nhìn cái biển toll is not included là mình đã ngán. Sau đó là thấy cái meter của bác nhảy liên tục một cách ko bình thường, cả vợ cả chồng mình đều ngán ngẩm. Mình đã trải qua chuyện này ở việt nam. Ở Hà nội thì nhiều taxi dù, ngay cả vina suốt ngày đậu ngoài đầu ngõ, mình đi rất nhiều trong mấy tuần đầu tiên (chính vì tốn quá nên phải chuyển đi bus và taxi xen kẽ) cuối cùng lại là taxi dù. Cái quả meter nhảy linh tinh này mình đâu lạ. Thế là mình và chồng đều chột dạ. Mặc dù lúc mới vào xe bác còn cho xem điện thoại có số của khách việt nam, nhưng mình thế thì lại càng nghi.
Bác cứ đi mãi, thấy còn 7km rồi đi cả 5 km lại thấy còn hơn 4km nữa, đồng hồ thì cứ nhảy 70,80 rồi 90. Mình bắt đầu hỏi bằng tiếng anh, sao lâu thế, nhiều tiền thế. Bác thì bảo chồng đừng lo, sẽ discount.
Cuối cùng cũng đến nơi. Thực ra bác cũng đi nhầm một lần nhưng tầm mấy trăm mét thôi. Đồng hồ chỉ hơn 100k won (103k), mình đã nóng mặt và nghĩ để xem bác discount ra sao, cùng lắm ta doạ gọi cảnh sát giống như của việt nam. Có cái dở là bác đỗ xe ở trong hầm gần thang máy cho mình, nhưng mà lại ko có bảo vệ. Dù sao mình cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Bác nhảy xuống. Đầu tiên đưa hoá đơn cho chồng, 103k. Thấy chồng bắn tiếng hàn một hồi, mang cả tờ giấy của bạn đưa cho. Xong rồi quay lại phiên dịch là bác đòi 103 + tiền toll tính ra hơn 110k, chồng ko chịu bác giảm xuống 90k.
Mình lại cầm lấy giấy nói đắt quá, đã nói ngay từ đầu là 70k sao nhiều thế. Bác kêu bằng thứ tiếng Anh bập bẹ, nào là 70k là xe bé, nào là meter của bác bảo thế. Mình bảo đây nhé, bạn tao đã nói rõ xe bé chỉ 35-40k thôi, đã tính theo km quãng đường về nhà trên internet đấy, xe to mới 60-70k. Ko có chuyện nhiều thế. Thế thì meter của ông là sai. Bác nói lại ý bác, mình lại tour bài đã tính theo km, chỉ 60-70k.
Chưa đến bài gọi cảnh sát thì thấy chồng bảo thôi, bác giảm xuống 70k tổng cộng rồi, trả tiền thôi. Chả hiểu tiếng hàn của chồng chưa chuẩn vì ngái ngủ hay sao, đưa 70k rồi bác lại bảo thêm 10k nữa tiền toll, rồi bác lại kêu gì đó đòi thêm 2000, thấy vậy chồng rút cho thêm 1000. Phải tay mình á, còn lâu, trả đúng 78k thôi. Vì đã bực rồi thì ko thích nói chuyện gì nữa. Bác còn vớt lại, đi về nhớ gọi tao, sẽ chỉ lấy 70k tổng cộng. Thôi đi nhé, chào luôn ông taxi dù. 
Nghĩ bụng, đấy rời tay bạn ra đã gặp ngay ông taxi dù. Thực ra nhà mình đi khắp nơi, đi rất nhiều nhưng lần nào cũng được bạn bè giúp là chủ yếu. Giờ găp taxi dù, vừa buồn cười vừa lo. Chồng vợ lên nhà rồi bảo nhau, thôi mình có bị đắt cũng chỉ vài ngàn.
Chiều về đi taxi do bạn đặt hẹn hộ, tổng cộng có 75k, thế là mình đã tính đúng. 
Taxi còn một chuyện buồn cười nữa. Hôm đầu tiên đi chơi, can tội mẹ chủ quan, về muộn tưởng như barcelona, sau 12h đêm tàu vẫn chạy. Nào đâu phải chuyển tàu một lần, đến gần ga phải chuyển nó cứ nói liên tục là ga cuối cùng (chồng dịch thế). Đến nơi mới ngã ngửa ra, tàu có dừng lại thật ko đi nữa và chuyến tàu nối cũng ko chạy, cửa ga đã đóng cửa. Chán chưa.
Con thì ngủ, nhà thì lắm đồ vì đi theme park về, vợ đành lẽo đẽo đeo balo, xách túi, chồng bế con. Còn có một ga, đi ra đi taxi các bác lắc đầu bảo mày đi bộ tầm 10 phút. 
Mình đã nhớ là ga cũng ko phải gần lắm, gợi ý chồng sang bến xe bus bên đường hỏi đi xe nào về được, chồng bảo hỏi một ông rồi kêu ko biết thế là cứ đi. Con thì kêu, vợ thì biết lỗi đành đi theo ko dám góp ý gì. Bụng thì bực mấy ông taxi láo toét ko chịu đi cho mình. Chắc muốn chờ mấy mối đi incheo được mấy chục nghìn chứ ko thèm đi ngắn. Y như việt nam.
Lần cuối gặp taxi kiểu này là đi đến thăm bố mẹ bạn. Từ bến tàu ra thì đi taxi thôi vì cũng chả biết đường, lại ỷ lại là sẽ đi taxi, trời thì trưa nắng. Không ngờ tóm mãi mới được một ông vừa trả khách, đưa địa chỉ thì kêu ko biết chỗ, chồng bảo cứ cho vào gps thì kêu tao ko đi (taxi ở hàn đều có gps). Đến xe thứ hai có ng xuống, mình bảo thôi đừng hỏi địa chỉ, mình chỉ vẫy tay ra hiệu đi ko rồi lùa hết trẻ con vào, mình cũng chui tọt vào ghế sau ngồi. Chồng thì vẫn đứng ở ngoài, mình bảo thôi anh vào đi, đưa địa chỉ, hy vọng mình ngồi rồi sẽ ko đuổi ra đâu. Ông ấy cũng nhìn rồi đi, đến tận hơn có 2400won (tầm $2) là minimium fare, hỏi sao bác lúc nãy thấy trẻ con lếch thếch ko muốn bắt khách.
Đấy có tiền muốn đi cũng lắm nhiêu khê. Nhưng taxi hàn có cả quẹt thẻ và dùng t-money (loại thẻ nạp tiền ơr bến tàu xe, dùng chung cho bus, metro và taxi được, thật hiện đại)

-----------

Đi chơi ở hàn quốc - chuyện số 2

Ko có điện thoại và internet trong một tuần thật là lạ lẫm.
Mình đã xem một lần ở mỹ trước khi về vn, có một blog có nhắc đến việc vào internet order một cái sim điện thoại trả trước rồi pick up ở sân bay.
Thế rồi lú lẫn lúc rời khỏi việt nam, bạn bạn bè bè chia tay chia chân, rồi hai vợ chồng đi chơi gấp, đến lúc lên đường sang Hàn rồi vẫn quên việc ấy. Cứ nghĩ đơn giản như ở vn hay ở mỹ, ra cửa hàng mua xoẹt cái sim điện thoại là xong.
Trần ai quá thể. Chồng tìm ra một chỗ nó ghi đang cho sim miễn phí (tức là cái sim không bình thường mất vaif k nay miễn phí), vào xem kỹ nó bảo hết hạn rồi. Cũng ko sao, tìm ngay được bọn khác thì mày mò đăng ký, nó kêu mất ba ngày xử lý giấy tờ, mà là sim trả trước đấy.
Chồng bảo thôi để xem thế nào, thấy bảo bọn Hàn này chỗ nào cũng có wifi.
Vợ thì cẩn tắc vô áy náy, bảo vào mua luôn skype credit như hồi ở châu âu, để lúc ở loanh quanh khu nhà, hoặc là đi đâu có wifi (quán cà phê) thì vẫn có thể gọi bạn bè được. Mày mò một lúc cũng xong.
Đi 1ngày mới thấy mệt, đúng là có free wifi nhưng nhiều chỗ sóng yếu, lên 2,3 vạch mà chả vào mạng được chứ nói gì đến gọi điện
Hai vợ chồng lại lóc cóc tìm cửa hàng oleh, nhảy vào mua sim. Vào đến nơi chồng lấy số mãi chưa tới lượt, vợ xui liều lên hỏi đi xem sao. Hỏi một hồi xuống báo cáo, vẫn mất 3 ngày. Gần đến ngày về rồi vì ko tính thứ bảy chủ nhật. Thôi!! Mình mất toi một tiếng.
Đến hôm sau chồng bảo để anh mua card internet. Rẻ bèo. Hơn 1000 won (tầm $1) một thẻ. Ok luôn. Chả hiểu bắn tiếng hàn với nhau thế nào cộng thêm ng bán hàng cũng ko có nhiều loại, chồng mang sim 12 số về bảo dùng đươcj 1 giờ. Ko biết một giờ là cộng lại hay là liên tục. Cứ thử đã.
Hôm sau cả nhà đi xem musical ở Nanta theater sau đó thì tính đường đi từ myeongdong ra quảng trường gwanghwamun để cho Cún xem phun nước. Mở card ra thấy vào internet nhoay nhoáy, nhưng riêng quả google map thì rất chuối, ko có option đi bộ. Thế là thế nào? Lại còn tính là đi mất 0.7 miles nhưng lại là đi công cộng, thế này thì bố của chồng tôi cũng chịu ko biết đi kiểu giề (bài học cho mẹ nó là mình đây, lấy một đống tourist infor nhưng riêng cái bản đồ down town ko thấy đâu). 
Thế là hội ý một hồi quyết định leo lên tàu. Đi lèng phèng qua ăn snack rồi lên tàu. Đến nơi thì vừa hết phun nước. Khổ thân các con, hai vợ chồng lôi card internet ra tra xem có gì hay, thì báo card expired :))
Hôm sau nữa chồng mình lại mua cái card khác, là dùng tổng cộng được bao nhiêu hr đó nhưng ko tính liên tục. Thì găpj toàn chỗ không thấy sóng của bọn oleh, toàn sóng linh tinh hàng cafe và các loại ko vào được. 
Vui thế cơ chứ. Vậy là tới đất nước của công nghệ cao, người người nhà nhà vào internet nhoay nhoáy còn riêng nhà mình thành người trung cổ :))

-------/////////

Đi chơi ở hàn quốc - chuyện thứ 3 - nói tiếng Hàn

Nhà mình có người bản địa. Chồng học ở Hàn quốc năm năm. Ko nói tiếng Hàn thường xuyên nhưng cỡ 2,3 năm một lần thì có gặp bạn bè hay đi chơi ở hàn, vẫn bắn chiu chíu nên mình tự tin đi chơi. Ko có sao. Đi tàu xe mua bán gì cũng đã có phiên dịch. Bạn Hà bảo để tao bảo chồng tao xem chỗ nào đi chơi gần chỗ mày, mình còn bảo, ko sao, chồng tao nói được, lần trước đã đi chơi một mình một hai ngày rồi mà.
Lần này thì vẫn thế, lên taxi là chồng nói nhoay nhoáy, ngày đầu tiên đã hỏi đươngf ra bến tàu rồi hỏi đủ thứ ăn uống, mua vé vào cửa, đi chơi. Chả ngại ngần gì, mình rất yên tâm.
Các con trai con gái thì vẫn nhớ hello và thank you. Đi đâu cũng chiu chíu, ai nhìn cũng cười. Sóc thì còn nhảy nhót trên tàu điện ngầm, các cô Hàn mặt hoa da phấn cứ chỉ chỏ mủm mỉm cười.
Cho đến hôm vào cửa hàng như kiểu 7/11. Nhìn thấy quả trứng mẹ nghĩ ngay ra Sóc đòi ăn cơm rang. Bèn mang ra ba quả bảo chồng hỏi xem trứng luộc hay trứng sống. Chồng ngỡ ngàng bảo - anh ko biết. Mình bèn hỏi đại bằng tiếng anh kèm động tác đập đập vào quả trứng. Ông bán hàng bèn lôi một gói nhỏ trong đó, chỉ chỉ. Ra là gói muối, hoá ra ông tưởng mình hỏi muối đâu.
Thôi đành vậy, ít ra cũng đoán đó là trứng đã luộc, về nhà mở ra thấy nâu nâu, dẻo dẻo, chả hiểu trứng luộc kiểu gì. May mà ông bán hàng ko nois, nếu ko thì chồng chịu thêm lần nữa.
Về sau này mới thấy thêm tiếng Hàn của chồng giới hạn nhất là món ăn. Chỉ ảnh hỏi món gì chuyên gia ko biết, hoặc cũng gọi các ajumma ra chỉ trỏ y như mình vậy.  Được cái biết đặt câu hỏi là hơn vợ rồi.
Đỉnh điểm của sự bất ngờ là hôm đi water park. Mua vé xin discount vì mình đọc trên web và cầm cả coupon đi. Đầu tiên chồng đẩy mình hỏi bằng tiếng Anh. Một cô bảo chỉ được 10% sau đó một cô nhảy ra bảo muốn mua vé này ở đây phải đi ra quầy group tịcket. Cả đoàn lại lếch thếch kéo nhau đi ra chỗ vé group. Lần này chồng vào bắn. Bắn thế nào ra bảo nó cũng ko bán ở đây, nó bảo phải ra chỗ nào đưa passport rồi 20 phút sau stamp rồi mang lại đây. Thấy phức tạp mình xông vào bảo tại sao mày ko bán vé. Lại hỏi mấy vé. Bảo 4. Lại bảo ko bán. Mình hỏi mày chỉ bán big group à thì kêu yes. Thế là lại thêm một chặng xếp hàng mua vé rồi lại ko được. Tức quá chồng mình lại kéo ra chỗ ban đầu, bắn tiếng anh ngắn gọn, các bạn lại kêu ko bán.   Chán quá chồng bảo chỗ kia nó chỉ ra đây. May được đứa tử tế nó gọi điện ra group ticket chứ ko bắt mình làm tour vòng nữa, một hồi sau bảo mình được discount 20%. Trên cả mong đợi nhưng mất béng một tiếng của bọ.
Lần nữa là mình hỏi đường. Bị lỡ mất city tour bus thế là tính đi bus có khi đỡ phải đổi tàu. Mình đã hỏi một ông là đi Insadong thì đi xe nào số mấy. Chẳng rõ bác nghe thành gì, hỏi insadong sleeping hay insadong eating. Mình bảo insadong shopping on the street. Thế là bác chỉ béng ra một cái bến tàu nào đó. Khổ cái con bé đã quên mất bến insadong tên là anguk, mấy hôm trước tra rồi, cứ thế ra nói với chồng rồi lên xe mới biết là nhầm. Vừa mệt vừa đói trẻ con lại phụng phịu vì ko mua được đồ như ý muốn.
Đúng là chuyện ng Hàn quốc biết ít tiếng anh là rõ rệt mà nhiều khi nói hai bên chả hiểu nhau gì cả. Ngẫm đến thế này lần sau mà đi nhật chắc chắn phải học trước vài tháng tiếng nhật cho chắc cú mấy câu cơ bản, vì gần 15 năm tiếng tàu nhật và pháp của mình đã rơi rụng gần hết, trong đó kém nhất là tiếng nhật. 

-----------

Đi chơi ở hàn quốc - bạn bè

Ở Hàn quốc chồng có nhiều bạn. Bạn học thì chắc 20 chú, bạn thân cũng vài chú. Mình giờ cũng mọc ra thêm hai người bạn ở Hàn, toàn là mẹ của bạn Cún rồi quay về hàn quốc sống.

Sang lần trước được bạn thân của chồng o bế, đưa đi chơi, đưa đi ăn uống, tóm lại mọi việc đều ko phải lo. Có mỗi hai ngày một ngày đi lotte world và một ngày đi vào khu hongdae là đi một mình, nhưng rất xuôn xẻ và đầy thích thú.

Lần này đi một mình, cũng ko lạc gì vì bản đồ xe metro có sẵn, cứ thế mà đi. Tuy vậy bạn của chồng cũng cẩn thận, một ngày đi ăn thì cũng hẹn đón ở ga rồi dẫn đi, sau đó bảo weekend muốn đưa đi chơi ngày nào cứ gọi. Sẽ đưa đi cùng.

Tưởng một chú đến ai dè cả hai chú. Cả một chú hơi thân và một chú nữa mà chồng bảo chả nhớ tên, nhưng hôm trước chỉ dẫn cho mình mấy đường đi bộ đẹp ở quanh khu gần insadong. Hai chú nhiệt tình làm cho các cháu Vịt Sóc đeo bám, làm nũng, đặc biệt là Sóc, cứ trèo leo rồi bám chú suốt. Thấy một chú tay xước xác, hỏi ra thì hôm trước bị Sóc cào (đấy là chưa kể hai chú bị cháu cắn, chán thế chứ, gần đây cháu lại có trò này, đã cắn mấy ng rồi đấy). Mẹ phải vội vàng lấy mỡ kháng sinh ra bôi cho chú.

Đúng là nhờ có thổ dân mà đi có tầm một tiếng, với trẻ con thì chỉ có qua vài con phố nhỏ nhưng đều rất đẹp và vừa ý mình. Thực ra là lần trước đến đã có được dẫn đi một đoạn phố sát hoàng cung, trồng toàn cây gingko như thế, nhưng lúc đó Vịt mới hai tuổi nên chưa được rảnh rang để nhìn ngó. Lần này có hai chú đi cùng lại có bố nữa; thành ra mẹ được rảnh rang đi một mình. Chỗ thì chú giới thiệu là cửa hàng shike ngon nhất ở đây, rất nổi tiếng, lại xà vào. Chỗ thì bảo bán dokbokki ngon, snack ngon, may mà chưa xà vào hết. Cuối cùng tiếc là hàng gà hầm sâm ngon ở insadong và hàng mỳ ngon ở ngay gần chỗ đi bộ (kangguksu) lại ko ăn được. Thôi cũng còn thòm thèm để có thứ sau này quay lại để thử.

Bạn của mình thì cũng trớ trêu, một đứa cũng sang mỹ như bạn của chồng để nghỉ hè một tháng, về thì mình đi, rốt cuộc hai đứa chỉ điện thoại. Một đứa khác thì may mà liên lạc email và có điện thoại nên hẹn gặp được. Ba năm ko găpj trẻ con đã lớn, khác nhiều mặc dù bố mẹ nó thì ko thấy thay đổi mấy, thậm chí là mẹ nó có phần xinh hơn trước. Buồn cười là nhà mình thì vẫn nhớ mà mấy nhà mỹ khác thì ko. Nó chỉ còn nhớ một con bé tàu khác mà con nó hay chơi cùng. Cũng câu chuyện lần trước kể, là lúc tao ở bên đấy gặp mấy bà già suốt ngày hỏi bao giờ thì mày về lại hàn quốc hả. Bà già gì mà vô duyên.
Buồn cười, hai đứa hẹn hò nhau ở đồn cảnh sát jong no ngay cạnh bến xe bus. Lúc mình ra khỏi cung điện , đi bộ một tí thấy có cái đồn cảnh sát ghi như thế, lại cũng có bến xe bus gần đấy, mừng quá, thế là sau cứ đi ra đấy để chờ. Chờ mãi quá 15 phút rồi, may mà hôm đấy lại đi cùng bạn của chồng, có di động để gọi, nó mới gọi lại thì hoá ra là đứng nhầm, có hai đồn cảnh sát, thế là hẹn nhau gặp ở giữa, đúng là hú vía.
Mấy bà mẹ găpj nhau lại chuyện trên giời dứoi biển. Nói chung ai cũng bảo về đây thì thoải mái. Chồng đi làm thích nhưng về muộn. Con cái thì nói tiếng Hàn tốt hơn. Cô có con bé thì kêu bận quá, con học suốt ngày, đi học về là đi học thêm (vì bạn bè ai cũng học nên ko học thì ko theo kịp) rồi còn piano linh tinh. Cô có con lớn thì kể chuyện hai đứa đầu cứ lên cấp 3 thì cho vào trường quốc tế học, tiền học đắt lắm. Năm nay là hai đứa học trường quốc tế nhưng năm sau thì một đứa thôi, đứa kia thì muốn vào stanford, chắc sẽ sang mỹ xem trường và gặp lại. Nghe thấy mà sợ, nhà có 4 đứa con, cứ cách nhau tầm 3-5 năm, thay nhau vào cấp 3, thay nhau vào đại học. Buôn cả chuyện nhà mày bây giờ lên giá lắm rồi, lúc bán có 1,7tr bây giờ hơn 2tr là cái chắc. Rồi về đây ko có nhiều nhà để mua, phải mua căn hộ, được cái mua cạnh nhà bố mẹ luôn, nên tiện, bọn con trai lớn nó chỉ thích ở căn hộ thôi.
Đến lúc sang Hàn mới thấy rõ cảnh vội vã trở về vội vã ra đi, tuy ko lưu luyên nhiều như ở việt nam nhưng đi như ăn cướp, gặp bạn bè, phụ huynh cũng ào ào. Được cái bạn bè đúng là chu đáo quá mức, như người nhật mà rất thân tình. Gặp nhau là vui. Cần là hỏi ko phải ngại ngần. Bà mẹ của bạn chồng còn chiều các cháu, nấu mỳ nấu cơm cho ăn theo đúng yêu cầu rồi cả nhà mới ra quán. Mẹ vợ của bạn thì đi mỹ nên ko gặp nhưng trước khi đi qua nhà dọn dẹp sạch sẽ tinh tươm, mua hoa quả, mua đồ ăn vặt, mỳ bát để đầy bàn. Bạn thì "tao lần này đi mỹ ko gặp được mày nhưng nhà tao mày cứ ở, dù tao có ở nhà hay ko", rồi để tiền lẻ lại phòng nhỡ ko kịp đổi tiền, đúng là chẳng gì có thể hơn, chẳng khác gì bạn chí cốt của mình ở việt nam.
Như thế thành ra ra đi mà vẫn rất lưu luyến. Cún còn bảo mẹ ơi có khi năm năm nữa con mới quay lại hàn quốc, sẽ rất nhiều thay đổi nữa rồi. Chắc con cũng nghe lỏm mẹ nói, mẹ năm năm sau quay lại mà một số khu chợ búa, mua sắm đã khác nhiều, bố mẹ ko nhận ra, hay là do mình đi nhầm chỗ cũng nên. Vịt thì bảo con nhớ là đã đến nhà ông bà ( lúc ấy con mới hai tuổi). Hy vọng các con đi đến đâu cũng đầy ấm áp. 

0 Comments:

Post a Comment

<< Home