Monday, August 26, 2013

Đi Mai Châu - phần 2

 Ăn xong thì đến màn biểu diễn văn nghệ. Định về khách sạn xem chứ, nhưng nhà nào họ cung có thì phải, cũng cồng chiêng, múa Thái, hát ca ngợi Đảng và Bác, rồi múa sạp. Các con xem say mê, Vịt con thì có phần thích hơn. Toàn bảo mẹ, con thích cô này mặc đẹp lắm. Ben còn lên múa sạp cùng nưax, Cún vịt thì có vẻ hơi ngại, về sau mẹ lại thấy tiếc. Cungz may lúc cuối mấy cô Thái xinh nhất thì bị các bác lớn tuổi kéo đi uống nước, mẹ túm một cô xinh vừa vừa lại để chụp ảnh cùng mấy con roiif mình ra về.
Đi qua các nhà cũng nghe tiếng múa hát xập xình, cứ nhà nào có khách ăn họ lại gọi ng đến biểu diễn hay sao ấy. Đúng là Mai Châu giờ cũng chuyên nghiệp, trọn gói hơn. Cả đội mình lại tiếp tục đi về, lúc này các hàng quán lưu niệm vẫn mở, cho khách đi ăn về mua đồ. Cả ba bạn đều sà vào nhưng sau khi mẹ bảo là mình ko mua đồ lưu niệm ở đây đâu mà sẽ mua ở hà nội thì ko bạn nào đòi gì. Về sau mẹ cũng hơi tiếc, biết thế cho các con mua cái gì nhỏ, nhưng mà mẹ chỉ ko muốn tình huống rôid mõi đứa chọn một chỗ, rồi Sóc lại chạy hết từ chỗ nọ đến chỗ kia thì mệt lắm. Con đường về tối om và thi thoảng có tiếng chó sủa, có xe máy đi nhưng ko hiểu sao ko ai sợ. Mẹ vẫn nhớ cái cảm giác hồi bé về quê chơi, tối đến là một màn đêm tối om, mãi ko hết dêmdeer sáng ra còn đi chơi, mà đi trong bóng tối có một nỗi lo lắng mơ hồ nào đấy. Nhưng lần này đi về rata thanh thản nhẹ nhàng, chả sợ chả lo lắng gì.
Về đến nơi thì khách sạn mình vẫn còn đang văn nghệ nên mình lại xem tiếp, cả ba con vẫn xem và rồi cũng vào múa sạp, múa xoè với các cô chú. Khách sạn ít khách, chỉ có mấy ng xem và nhảy, Vịt và cả Sóc cũng nhảy cùng cô Chi và các cô chú còn mẹ thì quqy phim để sau này cho Vịt còn xem mà nhớ lại chứ. Con gái mẹ rất thích mấy trò này mà nhất là Sóc đấy.
Về là cả hội lại chui vào phòng cô Nga xem phim, mẹ cũng cho cả hội thoải mái, mẹ thì ngồi ăn hoa quả với hai cô. Công nhận mẹ ăn rõ lắm, phải bằng cả hai cô cộng lại. Những lúc ấy thật là vui, cũng chỉ những câu bâng quơ như tao thích mận lắm mà ăn vài quả là nổi đống mụn, giờ nghĩ lại thấy sao mà xa, thật quý giá. Mẹ vẫn nhớ bộ mặt nghệt ra của cô Chi trước khi mẹ đi, cô ấy chỉ hỏi, này, bao giơf lại về nữa nhỉ. Hay một tin nhắn của cô Nga vào ngày cuối mẹ đóng đồ- nếu có lượn qua chỗ tao thì nhắn nhé. Thế đấy, chỉ là một tin nhắn hay một câu bâng quơ, hay một cái nhìn trước khi "tao đi nhé" là rất nhiều điều, nhưng bạn bè là thế. Mẹ cũng mong sau này các con có những ng bạn như thế các con ạ!
Trở lại câu chuyện nhé. Mới có một ngày mà thấy dài ghê, bao chuyện xảy ra. Bọn mình đi ngủ cũng muộn, cũng lại bài ai nằm giươngf nào rồi may mà cún ko chịu nằm với ai nên mẹ trải mấy cái chăn xuống đất cho con, rút cuộc cũng xong. Sáng đến thật nhanh, cả lũ trẻ con lại tụ tập xem phim hò hét. Ăn sáng trong khách sạn, xong là mình xuống chơi. Thực ra trong lúc các con đang ngủ, mẹ đã dạy rất sớm. Gọi điện cho lễ tân báo là phòng chị cần bao nhiêu xe đạp để họ để lại cho, còn mẹ xuống đạp xe vào bản lấy rau quả hôm qua đặt. Mẹ đã tính rồi, tí nữa đạp xe cả hội còn đèo em Sóc thì mẹ ko thể đèo rau được. Đi lấy trươcs là hơn.
Đạp xe vào bản từ sáng sớm cũng thích, không khí thì trong lành. Đường đi nhanh hơn mẹ nghĩ rất nhiều, đạp một tí là đến, mẹ ngạc nhiên vì mình vẫn nhớ đường, vẫn nhìn ra đây là cây rơm, đây là bụi hoa bướm. Gặp bà lão hôm qua hỏi mua lặc lè, bà đã lấy sẵn mấy cân cho mình. Cuối cùng mẹ mua thêm cả su su, cà chua và một buồng chuối xanh- theo đúng tiêu chí mua trên này cho yên tâm. Đèo đùm may mà còn chở được về khách sạn. Bà ấy bán hơi đắt một chuý nhưng mẹ ko sao, mấy chục nghìn cũng có đáng là bao so với tiền mình đi taxi, ngươif ta ở quê đâu kiếm đc là bao.
Chương trình buổi sáng thì có vào bản đạp xe và chèo thuyền. Quyết định chèo thuyền trên hồ sen trước mà chán là chỉ có hai cái thuyền, một cái 3 một cái 2. Thế nào mà Cún và Ben lại xuống thuyền 2 trươcs nên Nghé ko xuống được, chứ ba bank xuống thuyền 3 có phải vui hơn ko. Nhưng cái này mẹ thấy Nghé làm tốt hơn Cún này, Nghé cũng buồn vì tưởng được đi thuyền mà cuối cùng rớt lại (lúc ấy mẹ đang bận em Sóc chứ ko thì mẹ phải để bằng được ba bạn với nhau, vì nếu ko thì ko hay. Hoặc là Nghé đi với cô Chi trước rồi hai bạn con gái đi sau chứ ai lại để nghé ở lại thế). Nhưng thôi, Nghé tự xử lý rất tốt ấm ức của mình, lúc sau nghé ra lấy xe đạp đi lượn vòng vòng và lại vui ngay. Trong khi đó Cún lại có vấn đề. Sau khi đã được đi thuyền rất vui, thì Cún ra lấy xe đạp. Cún lấy một cái xe của ng lớn vì ở bên này xe của Cún cũng gần lớn rồi. Khi Cún hỏi mẹ thì mẹ cũng ok. Nhưng khi ra lấy xe cho cả hội thì chú ở đó khuyên Cún nên đi xe trẻ con, vì đi đường to này có cả ô tô, mẹ cũng lo hai bên là ruộng, đi xe quá to nhỡ lao xuống ruộng thì sao. cún cứ kiên quyết ko chịu, cứ đòi theo ý mình, dù mẹ đã phân tích đủ thứ là như thế là ko an toàn, là quy định của khách sạn, là làm khó cho chú giữ xe, Cún cứ ko chịu là ko chịu thôi. Chán ơi là chán. Mẹ bực mình với Cún quá và quyết định là tuỳ Cún, nếu Cún ko thích đi thì thôi.mẹ ko xuống nước và Cún cũng ko xuống nước nên Cún quyết định ở lại nhà.
Thế là mẹ và em Vịt và em Sóc đi, em Vịt đi xe bé còn em Sóc ngồi sau lưng mẹ. Mẹ vừa đi vừa thấy tiếc cho Cún, vì đapn xe đi rất vui, mình đi qua mâyd bản khác với hôm qua, rồi đi cả xa ơi là xa sang một xã hay huyện khác, sang một con núi khác. Nghĩ lại thấy vui và tiếc cho Cún. Giá mà mẹ mềm xuống một tí thì mọi chuyện đã khác. Mẹ cũng phải rút kinh nghiệm và mẹ nghĩ Cún cũng thế, hôm nào mẹ con mình phải nói chuyện này.
Về đến nơi thì cũng gần trưa. Trên núi nắng cũng to và oi kinh. Cả hội ngồi nghỉ uống nước một tí mà thấy như hụt hơi. Cô Chi vẫn như moin khi, thỉnh thoảng lại hậu đậu kinh khủng - như là làm đổ xe liên tục (tất nhiên lúc ko đạp xe). Mẹ nhìn thấy một cây tầm gửi rất lạ và chỉ cho Vịt xem. Chắc hôm nào mình phải lục hết ảnh cũ trong iphone để xem và ôn lại kỷ niêmk nhỉ
Cả lũ về nhà nóng quá, Cún cũng đã bình tâm và có vẻ hơi biêtd tiếc - nhưng ko tiếc lắm (lòng tự trọng quá cao nhỉ). Mẹ hỏi thăm thì biết làCuns ngồi chơi với chú trông xe, rồi theo chú đi hái rau và nói chuyện đủ thứ. Chú bảo với mẹ rất hứng thú về những gì Cún và chú đã nói với nhau, về chuyện ấn tượng của Cún về vn ra sao. Mẹ lúc ấy rất bất ngờ vì những nhận xét của Cún mà chú có nói lại với mẹ. Về sau này, trong tháng cuối trươcs khi rời khỏi vn thì Cun mới hay có những câu kêu ca tại sao con lại phải học tiếng Việt, con ko thích ở đây tại sao mẹ lại mang con về đây (cãi ngang) còn tháng đầu tiên lúc mình về (mình về 14/5 còn đi mai Châu lúc ấy tầm 8-9/6, mới được một tháng) thì Cún chưa hề kêu ca cái gì, có vẻ rất háo hức và thivhs thú trước mọi thứ, dù đi xe bus đi học vẽ cũng ko kêu, thích đi xe ôm, thích mọi thứ. Lúc ấy mẹ nhớ Cún chỉ bảo chú quan sát của Cún ơr vn là mọi người vứt rác khắp nơi - Cún ko chê bẩn, chê bụi chê nóng, Cún chỉ nói là vứt rác, mà mẹ đã thấy ngạc nhiên vì con chiwa bao giờ và một lời nào trong tháng đầu tiên kêu ca cái gì. Mẹ thấy rõ là con có quan sát và có chính kiến của mình chứ ko phải ko để ý.
Về sau, đến chiyeens Hạ Long thì mẹ thấy rõ rệt hơn sự khác biệt của các con nhà mình. Mặt thì rõ là An nam mít nhưng cách tư duy và nói chuyện (ngây ngô) của các con lại có gì đó rất đáng têu và cuốn hút. Để đi đâu các cô chú ở khách sạn cũng rất thích nói chuyện và tán phét với các con, rất quý các con. Tất nhiên các cô chú ở những nơi đào tạo chuyên nghiệp mbhw thred thì thái độ phục vụ và cách nói chuyện cũng khác. Nhưng mẹ cũng thấy là các con cunyx có cách nói chuyện riêng của mình nữa.
Về chuyến đi mai Châu thì đã gần kết thúc mà các con vẫn đòi đi bơi. Mẹ thì ko muốn lắm vì lại phải tắm rửa hết cho Sóc và Vịt và mẹ, nhưng cô Nga đã đồng ý rồi, nên mẹ thuyết phục Sóc và Vịt ở chơi trên phòng và chủ có Cún đi xuống với Ben và Nghé. Mẹ và cô Chi, cô nga thì lại mang mấy hoa quả xuống bể bơi nói chuyê n. Ba đứa con trai mà náo loạn cả bể bơi - y nhue hôm qua. Rồi thời gian thật nhanh, mình phải lên ăn trưa (hôm đó cô Chi gọi nhiều mà ko ai ăn hết được, giờ vẫn nhớ) rồi phải lên xe đi về nữa. Mẹ chỉ kịp dúi cho các chú ở đí chùm vải làm quà là mình lên xe. Ngày vui chóng hết, chúng mình lại về hà nội. Tuần sau thì cô Chi và cô Nga đã đi chơi châu âu nên bọn mình sẽ ít gặp nhau được hơn và mẹ định sẽ để các con chơi thêm với Chíp nhà cô Hà trong hai tuần đó.
Nghĩ lại cứ tưởng là dàu, kỳ thực mình chỉ đi trọn vẹn có 32 tiếng đồng hồ mà cảm giác như là một thế giơid kha s, ko phải lo nghĩ các con có hư ko, có ngoan ko, ăn gì chơi gì, lại có rất nhiều hoạt động, mẹ cảm thấy rất vui và tự nhủ từ lần về vn sau mình sẽ cố gắng để đi nghỉ với nhau nhiều hơn nhé!

0 Comments:

Post a Comment

<< Home