Friday, August 23, 2013

Mai Châu - chuyến đi bão táp :))

Giật tít một tí nhỉ. Để nhỡ cô Nga cô Chi có vào xem còn có cái mà cười chứ :)
Chuyến đi bão táp vì tận 3 bà mẹ mang theo tổng cộng 7 đứa con, trong đó một đứa mới có mấy tháng tuôi- may mà có một bà mẹ mang theo người giúp việc nhé. Một đám trẻ con mà lại lẻ - có ba thằng con trai và ba đứa con gái - nên chắc chắn sẽ có lúc một đứa bị bỏ lại, là con trai hay con gái cũng vậy.
Bão táp là với mẹ hạnh thôi vì bác tài lái xe kinh quá, vượt trái liên tục, vượt các kiểu, đi thì nhanh, lại luôn miệng kêu toàn chở khách tây là chính. Con mình là Sóc say ngay lập tức, vịt và cún lúc đến nơi cũng say, Cún nôn ngay tại trận lúc xuống đất. Đấy toàn là khách "tây" đấy thì lại yếu thế, cũng vì tiền đường của chúng nó kém giống mẹ là chính thôi.
Phòng mình ban đầu tính là rủ bà Thái đi, xong rồi bà lại ko đi nữa, thế là họ kê thêm giường phụ xong rồi mình đến mình lại ko dùng nữa. Khách sạn rất xinh xắn, nhỏ mà chuyên nghiệp, bạn Chi ko hiểu mò ra kiểu gì đặt có hơn 1tr một phòng. Mọi ng đi Mai Châu thì hay thuê nhà sàn họ nấu ăn cho mình và ngủ nghỉ luôn ở đấy, nhưng đúng là chỉ mùa mát giời thôi chứ mùa hè thì nóng thật, chỉ ở khách sạn thôi vì còn bật điều hoà.
Bọn mình đi ngắn ngày, chỉ có hai ngày một đêm, hay 3 days nhi, me quen mat roi- thế mà nghĩ lại sao nhiều phết nhỉ. Đến nơi là buổi trưa, các mẹ thì vào phòng, các con thì lượn vòng quanh, ăn trưa thì ngay ở khách sạn, đặt chờ rõ là lâu. Ăn xong nghỉ một tí rồi đi sang đươngf đi hang. Đây là hang bộ đội, do khách sạn quản lý khai thác. Họ thu tiền theo người (có mấy chục nghìn) và sẽ cử người đi theo dẫn đường, mọi ng đều phải đội mũ bảo hiểm. Đầu tiên mẹ cứ nghĩ chắc một cái hang bé tí, chắc cẩn thận bắt đội mũ. Làm gì mà Sóc ko đi được. Ko ngờ đó là một hang rất sâu và dài, đầu tiên là hang to (mát rượi) sau đó phải leo lên một cái cầu thang rất cao, rồi bắt đầu leo xuống. Hang thì ẩm ướt, trơn trượt, càng đi càng tối, đường càng hẹp, có lúc phải khom nguoeif mà trườn, rồi nhiều chõ bé và dốc tưởng ko đi được. Nhưng tất cả đều động viên nhau mà đi. Mẹ thì chỉ có đôi xăng đan mỏng dính, bấm chân xuống mà đi, quần áo có bẩn cũng chịu. Mẹ liên tục nắm tay bạn Sóc, lúc thì kéo bạn vì chỉ sơj bạn trượt ngã. Có những chỗ hang chỉ sâu hút xuống như cái hố, chú đi cùng xuống trước rồi đưa từng người xuống, nghĩ mà vẫn thấy sợ, có lúc đi mà chả biết có đi tiếp được ko. Có lúc đường thanh sắt một bên, bên kia hố xuống, các mẹ gọi ầm bọn con trai, trèo lên thì đứng yên ở đấy, ko được trêu nhau nhỡ ngã.
Được cái bạn Vịt và Ỉn ko kêu gì mấy dù các mẹ phải theo sát, còn bọn con trai có vẻ rất thích thám hiểm thì rất khoái chí. Thì đấy, bạn Ben suốt ngày chỉ thích xe ô tô đi lượn dốc cho giống roller coaster thôi mà. Các bạn con trai bao giờ cũng đi đầu tien, và cho đến lúc mình quyết định ko đi nữa, dù đã gần đến cái hố nước ngọt, vì chỗ đó đường quá ẩm ướt và ko an toàn nữa, các bạn vẫn kêu ầm đòi đi. Nhưng thôi phải theo tập thể, chúng mình đi trong hang thế đã là quá mog đợi, mẹ ko thể tưởng tượng nó khó như thế, nghĩ đến chặng quay lại mà thấy oải, nhưng thật may, quay lại bao giờ cũng nhanh hơn mình nghĩ.
Về nhà bẩn thỉu, rửa chân xong mình quyết định xuống bể bơi. Bể bơi có cả sauna và bể trong nhà, nhưng mà nước rất lạnh - thì rõ mà, cho sauna xong thì ngâm vào đấy. Các con đều thử rồi kêu lạnh quá. Còn bể bơi kia thì bé tí tẹo, nhưng ít ra ngoài trời, nóng và nắng nên cũng ổn. Vịt thì ko biết bơi giỏi nhưng cũng bơi qua bơi lại được. Mà buồn cười, Ỉn thì cũng hơi biết bơi, có khi kỹ thuật còn hơn Vịt ấy nhưng cô nga nói, nếu chơi đùa kéo chân tóm cổ với Vịt thì sợ bị chìm xuống là cuống, nên ko cho Vịt trêu bạn kiểu ấy. Mẹ thì cũng đồng ý với cô Nga, nhưng cũng nghĩ thầm, khổ thân Vịt có ông anh quá nghịch nên dù sợ cũng phải quen mấy trò ấy, chắc Vịt ở Ninh Trường bị anh Cún kéo chân thì Vịt sợ lắm nhỉ. Cún và Ben và Nghé thì chơi vui lắm, đủ trò bơi lội nhảy cầu ầm ĩ, chỉ khổ thân mấy cô chú Tây đang enjoy ở bể bơi với cocktail thì găpj hạn với mấy đứa trẻ con.
Mẹ thì cũng tận dụng cơ hội để tán phét với cô Nga và Chi, tất nhiên cungz mức độ vì ai cũng phải trông con mình, nhưng có một dịp như thế cũng là quá vui rồi. Các con thì chơi đùa với nhau vui vẻ, các mẹ cũng vui.
Chiều thì mình đi bọ vào bản. Người ta bảo ko xa ls nên mình cũng đi bộ thôi. Mẹ thấy quyết định thật sáng suốt. Trời bắt đầu tù mù tối, khói chiều bảng lảng. Người dân đang thu hoạch lúa, lúa vàng khắp nơi từ hôm mẹ con mình đi Sầm Sơn, bây giờ người ta đang gặt, vừa gặt vừa đốt chân mạ, đốt rơm để bón ruộng chuẩn bị cấy vụ sau. Khói đố rạ hăng hăng và bảng lảng khắp nơi. Mai Châu chỗ gần khách sạn mình đẹp vô cùng, vì ngay đấy có cái hồ to thả sen, súng, xa xa là đồng lúa và rặng núi. Đẹp thế cơ chứ. Núi soi xuống nước đẹp như gương, mẹ chụp cái ảnh nào, lúc nào trong ngày cũng thấy đẹp. Y như Mirror lake ở mỹ. Mà mẹ nghĩ chỗ nào đẹp cũng đều có một cái hồ trong xanh phản chiếu mây núi như vậy
Con đường từ khách sạn ra bản chỉ có hơn một km nhưng mình đi rất lâu, đi từ lúc chạng vạng cho đến lúc tôid mịt. Vừa đi vừa hỏi đường, giờ mẹ vẫn nhớ như in con đường mình đã đi. Này nhé, đi hết đường cái quan thì rẽ trái, ko đi thẳng thì ra bản cát. Đi men theo đường bên trái đó một lúc sẽ vào làng nhé, sẽ bắt đầu có những đụn rơm, những con gà trống, những ngôi nhà bờ tươngf gạch vữa bao quanh. Đối với các con đó chỉ là một nơi mới qua, còn đối với mẹ đó là việt nam, là làng quê, là kỷ niệm tuổi ấu thơ. Cả lũ nhảy tót lên trên đống rơm, rồi hai bạn nhà mingf như mọi khi, lại nghĩ ra những trò khỉ, như là nhảy từ đống rơm này sang đống rơm kia. Mẹ thật là thích cái cảm giác các con muốn chơi gì thì chơi, chúng ta muốn đi đến đâu thì đến ấy, nó thật là hay. Nhưng cũng phải nhắc các con là xuống để đi tiếp vì sợ rơm rậm, sẽ ngứa. Đi hết mấy đống rơm tự nhiên vào làng, thấy một hai quán hàng như là cái chợ, họ chỉ mình đi dọc theo ống thoát nước rồi rẽ trái môtk cái - là như đi vào khu du lịch. Nhà cửa hai bên đều là nhà sàn du lịch, san sát nhau, nhà nào cunyx to, cũng có chỗ để xe ô tô, cũng phục vụ ăn uống và sau này là cả múa hát văn nghệ nữa. Mẹ tranh thủ đưngd lại mua quả dưa hấu - dưa miền núi bé tí tẹo chỉ bằng 1/5 dưa thành phố, còn hẹn luôn bà lão maiua nhiều quả lăcj lè để sáng sớm mẹ ra lấy.
Bọn mình đi tiếp đến khu bán hàng, Cún Vịt rất ngoan, mẹ đã nói mình ko mua gì ở đây,thế là ko xin gì hết, chỉ xem thôi. Sau này mẹ lại tiếc biết thế cứ cho các con mua gì đó, miễn ít tiền là được. Tại mẹ ko muốn các con lại tốn thời gian xem hàng đến mức chả chơi đươvj gì.
Ra hàng ăn thì mãi mới được ăn, nhưng công nhận con gà ri rất ngon. Là con gà ngon nhất mà mẹ ăn được ở việt nam. Gà nhỏ thôi nhưng thịt mềm, giòn, ngon thật.