Saturday, May 31, 2008

Sắp được gặp ông bà rồi

Cả nhà Cún và Vịt sẽ khệ nệ kéo nhau về gặp ông bà nội ngoại. Sắp rồi, chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa. chủ nhật ngày 15/6 là cả nhà cháu đã được hít bụi Hà nội, nghĩ đến thôi đã hồi hộp. Thứ tư tuần sau (4/6) sẽ bay về Cali, sau đó trưa chiều 6/6 sẽ bay về Hàn Quốc, và ngày 15 thì về đến Hà nội. Tận dụng qua thăm bạn của bố Minh (bố nuôi hờ của Cún) một lúc, ko thì nhà ấy tháng 8 này cũng sẽ bay sang Mỹ mất rồi (nhưng mà vẫn ở cách nhà mình đến 8 tiếng bay máy bay ấy).

Cún và Vịt con dạo này thay đổi quá. Mẹ cháu sang nhà dì Nhung, ban đầu thì rất vui vì gặp lại dì và chú. Hai đứa ko kêu ca, hỏi bố nhiều như hồi Cún về VN, Cún thì lớn rồi, còn Vịt thì đang tuổi Cún hồi về VN, nhưng xa bố hai tuần đầu ko kêu ca gì mấy. có thể vì chú và dì đều đi học, nên đag hè được ở nhà, nhà lúc nào cũng nhiều người, đông vui. Có người chơi, đọc truyện. Rồi đến chiều thì đi chơi, có hôm còn được chú Hà cho đi thả diều nữa. Cún có hai cái diều làm bằng giấy báo, trông thì xí nhất ở khu nhưng lại bay hơi bị cao, đứa nào cũng hỏi, làm Cún khoái chí lắm. Điệu này về VN thì phải mua diều mang sang cali để bố và cún đi thả thôi. Diều tự làm bằng giấy thì nhanh rách, chắc mua nilon cho yên tâm. Ở Cali thời tiết mát lại có công viên to, cứ gọi là vào Shoreline thì thả diều thoải mái.

Bây giờ Vịt con lớn, lại còn đành hanh hơn cả trước nữa. Suốt ngày hai anh em đánh nhau choe chóe. Anh thì ko bao giờ nói, hỏi (mặc dù mẹ nhắc đi nhắc lại cả trăm nghìn lần là muốn gì phải nói chuyện), cứ thấy em có đồ chơi, muốn lấy là giật lấy của em rồi chạy. Thế là em lại lăn đùng ra ăn vạ. ăn vạ mãi ko được gì thì chạy theo, khóc, cứ thế mà đuổi nhau khắp nhà. Ko biết với cún đó là trò chơi hay là cái gì, nhưng với Vịt thì thật tội nghiệp và với mẹ thì thật là căng thẳng vì nghe khóc và phân giải suốt ngày.

Vịt con cũng ko vừa. cái gì anh chơi cũng một bài tương tự, ra giành của anh. Đang chơi cái này, thấy anh leo lên xe đạp thì cũng phải leo lên, hất anh ra. Thấy anh ra ngồi cạnh mẹ cung phải ra để chen đít vào, đẩy anh ra ngoài bằng được. Rồi lúc ăn uống mới là khủng khiếp. Đứa này huých đứa kia, thế là khóc. Rồi bốc của nhau, anh bốc của em, em lại bốc lại của anh, cứ thế, sẽ có một đứa khóc, hoặc em khóc ăn vạ, hoặc anh khóc vì bị em cắn. Nói chung là khủng khiếp, mẹ H chịu đựng hơn ba tuần nay, vừa nấu cơm là vừa nghe chiến sự ở đằng sau, khủng hoảng luôn. Giờ bố M và ông bà sắp được chiêm ngưỡng rồi ạ. Mà thực ra bố Minh cũng biết rồi, vì mỗi lần đánh nhau có hậu quả (xước tay, bầm tay) là lại đòi gọi điện mách bố, Vịt cũng mách đâu ra đấy. Anh Cún dọa con sợ. Rồi anh Cún đánh nhau con, anh Cún đi vào phong. Bạn đánh nhau, bạn đi vào phòng (bạn đẩy Vịt ngã thì bị mẹ bạn phạt đi vào phòng, anh Cún cũng thế). Buồn cười lắm ạ.

Tuy nhiên sự khủng khiếp nó chưa dừng ở đấy. Cái khủng khiếp nhất là giờ ngủ. Trước đến giờ hai anh em vẫn ngủ rất là ngoan. Trưa thì mỗi đứa một phòng, có thể Cún cần mẹ ôm một chút, hoặc chỉ nhắc nhở thôi, còn Vịt thì tự cho vào phòng, đóng rèm, đắp chăn, cho một con thú bông hoặc truyện, đóng cửa, thế là ngủ khoảng hơn một tiếng. Tối thì chuẩn bị đánh răng, tắm rửa xong thì cho vào phòng, bye bye, thế là ngủ. Lúc mới sang đây dì Nhung và chú Hà cũng phải kinh ngạc vì hai anh em dễ thế, nhất là buổi tối, lần nào sang mẹ cugnx phải nằm và ru ngủ, rồi khóc, rồi vào, rồi khóc, cứ thế. Vậy mà bây giờ thì quá dễ rồi, bye bye thế là tự ngủ thôi.

Sự hoàn hảo này sau khi rời khỏi Cali chỉ tồn tại ở Lafayette được hai tuần. Sau đó thay bằng một sự hỗn loạn khủng khiếp khi cả hai "con giặc" là hai anh em liên đới để phá phách và nghịch cái phòng ngủ, kiêm phòng làm việc của chú Hà. Sách vở trên giá sách lôi xuống đất. Hóa đơn trong ví dì lôi ra bàn. Chăn chiếu để lên bàn, đồ chơi để lên bàn, bàn trở thành giường để chơi. Rồi cái đệm dưới đất mà Cún đòi lấy để nằm riêng trở thành chỗ để hai đứa biểu diễn khả năng nhảy. Ko chỉ thế, cái ga giường bị cún dùng bút cào thế nào mà nó rách tả tơi xơ mướp, chắc đem đi lau nhà cũng khó. Ô mai của dì ko biết Vịt tìm được ở đâu, rải đầy xuống đất. Băng dính cũng bị lôi ra (dì bảo là ngăn tủ của dì rất nặng, khó mở, dì phải kéo rất mạnh - và mẹ cũng thế, thế mà hai đứa nó mở ra được), rồi bôi ra dăng khắp phòng. Khỏi nói đến xé giấy và rải khắp. Tóm tắt lại là một bãi chiến trường. Đã như thế cả tuần nay rồi, ngày nào cũng vậy, mẹ có vào nằm ngủ bắt ngủ cùng, thì chúng nó cũng nhảy nhót chơi, ko coi mẹ ra gì, và mẹ nói đến khản cổ, cáu thì cho vào roi mới im được một tí. Một lúc sau lại y như vậy.

Thật sự là mẹ H cảm thấy bất lực. phân tích, nói đủ kiểu rồi, ko phải là ko hiểu, ko nghe. Anh thì im (biết sai rồi nhưng vẫn cứ làm theo ngay khi mẹ quay lưng lại). Em thì cúi đầu, lườm lườm, mồm mím lại. Đó, trong lúc mẹ đang viết mấy dòng này, đã bật cái quạt lên chạy vù vù. Mặc dù mẹ nói 100 lần ko sờ vào đồ dùng bằng điện, nhưng vẫn bằng ko.

Bố Minh bảo, phải phạt thật nghiêm, phải thế này thế nọ. Mẹ đã phạt đủ mọi hình thức. Cho vào phòng tách hai đứa ra, cho vào nhà tắm, ko có xi nhê. Thậm chí nếu như hư, phạt đến số 5 là cả ngày ko được đi chơi nữa, Cún rất biết hậu quả, vậy mà lúc hai đứa vào ngủ với nhau thì vẫn cứ như vậy. còn đêm thì đỡ được khoản nghịch , chỉ còn khoản đánh nhau, và cún thì biết thân phận nên nằm im trng phòng. còn Vịt thì cứ 3 phút chạy ra một lần ,mẹ đưa vào, lên giường, đóng cửa, ba phút sau lại ra. Hôm kia mẹ đã phải nhờ chú Hà làm sao để buộc cái cửa đó ko mở ra được, thế là Vịt ca một bản tình ca bất hủ. Giờ chỉ biết ngày nay ko biết ngày mai ra sao.

Sắp về VN rồi mà ca bài này chắc cả hai ông bà nội ngoại thấy ngán ngẩm quá. các cháu giờ nội công đứa nào cũng thâm hậu, lại thêm liên thủ, mẹ nó chỉ có ngất mỗi ngày. Chắc chắn về VN còn hư nữa, vì ỷ lại có nhiều người, sẽ được chiều hơn, sẽ tự giác tự điều chỉnh mức độ hư. thôi thì cả nhà lên tinh thần để cùng nhau chịu đựng ạ.

Vịt bây giờ còn nhiều trò rất quái chiêu. Ví dụ ăn thì cái gì cũng đòi ăn, nhưng ko ăn những cái tốt, bổ béo. Thịt thì chỉ gặm xương, thịt nhè ra, hoặc mút mấy cái rồi nhả. Thịt quay chỉ ăn da giòn, nhằn cái mỡ một tí rồi cũng bỏ. cá ko ăn, thịt ko có xương ko ăn. Chả nướng thì chỉ cắn cái vỏ vàng, giòn, rồi bỏ hết ở trong. bánh mỳ thì hôm ăn mỗi cái vỏ mỏng, hôm lại chỉ ăn ruột. Cơm thì bốc cho vào trong cốc nước để vầy. Mà cái gì cũng thích chấm, mẹ phải cho một bát con nước lọc (hay nước canh) bên cạnh để chấm, chấm đẫm ra mới cho vào mồm. Tóm tắt lại là vô cùng lắm chuyện ạ.

Cún thì lười ăn, đợt trước ăn được giờ lười lắm rồi, ăn một tí là lại ngồi ỳ ra chơi ko chịu ăn gì cả. chỉ có cái gì thích thì bốc ăn nhiều, giò , chả, mọc, thịt nướng cũng ăn được chút thôi. rau có hôm ăn hôm ko. Sữa thì lười uống.

Tóm lại mẹ cháu cũng xì trét quá. Được cái lần này sang, Cún có bạn chơi, các bạn người Ai cập (ả rập) rất cưng Vịt, đẩy xe cho đi vòng vòng, lại cho ăn bánh cùng, Cún thì cũng chơi trèo leo nhảy nhót ném bóng với các bạn, nên nói chung cũng đỡ buồn hơn năm trước.

Mẹ cháu lâu quá ko viết nên viết vài dòng, thời gian tới các cháu về rồi, ông bà và các cô chú bác sẽ được chiêm ngưỡng hết ạ.