Tuesday, October 20, 2009

Cún Vịt và Sóc



Hết chuyện của bố mẹ giờ đến chuyện của các nhân vật chính, các sếp nhỏ, các con quỷ nhỏ v.v. và v.v. của nhà mình đây này.

Cún và Vịt từ hôm có em thì có vẻ hợp tác với nhau hơn, tức là chơi với nhau nhiều hơn. Không có chuyện chị Minh sang đây rồi hai anh chị chơi với nhau, bỏ lại em Vịt khóc thảm thiết vì hai anh chị không chơi với em nữa. Giờ Vịt là bạn, là đồng minh duy nhất của Cún. Mẹ thì phải chăm cho em Sóc 100% rồi, thi thoảng mới rảnh ra đọc truyện cho hai anh em được một chút, nhà thì chẳng còn ai, nên hai anh em đành phải liên minh hợp lực để mà chơi với nhau, không thì biết chơi với ai?

Hàng ngày bố đưa Cún đi học về, ăn trưa xong, thì bố đi làm, mẹ thì cho em Sóc ăn, ngủ, v.v. nên Cún và Vịt tự vào phòng chơi. Giờ dì Nhung đã chuyển sang ở nhà thuê, phòng đấy thành phòng của Cún Vịt. Bố và chú Hà đã chuyển giường tầng của hai anh em vào, trong đấy thì có cả đồ chơi, một cái bàn thấp để hai anh em để giấy tờ, bút, nhưng mà dưới đất thì vẫn đầy ự đủ các loại lego, gầu bông, đồ chơi, bút (Vịt rất hay đổ hết bút ra nhà) thành ra vô cùng lộn xộn. Bố bắt hai anh em dọn được mấy hôm, rồi mấy hôm nay thì lại thôi (thế mà mấy hôm trước thì bố rất là hô cao khẩu hiệu là cho hai anh em dọn cho quen nhé), thế nên cái phòng càng lộn xộn. Tối mẹ đi qua đi lại, đá cái này vào cái kia cho đỡ bừa. Được cái là phòng khách và phòng giữa thì hai anh em ít bày hơn nên đỡ lộn xộn, nên bộ mặt chung của nhà mình cũng ko đến nỗi quá tệ.

Trở lại câu chuyện Cún và Vịt. Trò chơi ưa thích bây giờ là tô màu, cắt giấy, rồi chơi picnic, chơi gấu bông. Vịt theo anh Cún nên biết dùng kéo khá sớm, Cún thì phải 4 tuổi còn Vịt giờ 3 tuổi đã cắt thành thạo, cắt theo các đường uốn éo tốt hơn Cún lúc trước. Suốt ngày tranh giành nhau ai lấy tờ nào, rồi cái trò Vịt chuyên lấy đồ anh Cún vẽ để cắt, thế là anh Cún bực lắm ra kêu ca với mẹ, rồi lại "trả đũa" Vịt bằng cách ấy đồ Vitj vừa cắt ra để ... xé. Vịt là rú lên, hay chạy vào mách mẹ. Tóm lại là cứ liên hồi. Hoặc Cún trêu em, dọa em, thế là em lại "Stop it, em không thích đâu", cứ gọi là ầm ĩ suốt ngày. có những hôm mẹ ôm em Sóc nói liên tục hai anh em không dừng, đau hết cả đầu, em Sóc thì cứ nghe mẹ nói hơi to hay giọng bực mình là em Sóc lại khóc, khổ thân em Sóc ghê cơ.

Đươc cái hai anh chị rất là yêu em, thích chăm sóc em lắm. Mẹ mà bảo lấy bỉm hay lấy quần áo cho em là lấy ngay. Thích ôm em, hôn em lắm, nhưng tất nhiên mẹ phải hạn chế rồi, chỉ được vuốt chân hay hôn vào chân em thôi. Vịt thì rât thích sờ vào đầu, vuốt đầu em (nguy hiểm ghê), còn Cún thì chỉ chực hôn trộm em vào trán hay là má. Cún lúc nào nhìn thấy em là lại , chào Sóc, chào Sóc, anh Cún đây, rồi thấy em giơ tay giơ chân thì bảo, mẹ ơi, em chào con kìa. Yêu lắm. Vịt thì cũng thích ra nhìn em, rồi thơm chân em, rồi chơi ú òa với em. Đây trong lúc mẹ viết thì hai anh em đang ra nằm ở dưới chân em Sóc để em đạp chân vào trán của hai anh em này, rồi cười khanh khách, ra vẻ rất vui. Chị Vịt còn tranh thủ mẹ không ở bên cạnh, lấy tay nắn chân cho em, mẹ phải nhắc nhở ko được làm thế đây này. Rồi hai anh em thấy em khóc thì cũng nằm xuống giả vờ khóc, buồn cười ghê.

Nói chung là thích em, muốn chơi với em lắm mà mẹ vẫn phải nhắc và cả hạn chế liên tục đấy, vì sợ ko để ý va vào em thì em đau thôi. Nhưng được cái không ghen với em nhiều, không khóc lóc đòi mẹ như hồi anh Cún mẹ đẻ em Vịt, nên mẹ cũng vui và yên tâm hơn nhiều. Mong hai anh e m tiếp tục phát huy, chơi với nhau để mẹ còn chăm em nhé, rồi em sẽ lớn nhanh nhanh và chơi với hai anh em đấy.

Sóc đầy tháng .. và .. bà nội thương anh Cún .. phải đi xe đạp :)

Hôm nay Sóc nhận được thư chúc mừng đầy tháng của cả bà nội và chú Thủy nhé. Mọi người ở đây thì đã hỏi thăm từ hôm qua rồi, vì mẹ không làm đầy tháng mời mọi người nên không ai qua, chỉ có cô Hương và bác Thanh thì mẹ nhờ mua hoa và nến để cúng đầy tháng cho Sóc nên chạy qua. Hoa rất là đẹp nhé, cảm ơn cô Hương nhiều, cảm ơn cả cô và bác đã cho tiền lì xì đầy tháng cho Sóc nữa. Mẹ vẫn mệt nên chỉ làm đơn giản, tra tài liệu internet thấy cúng mụ phiền hà phết, đủ các trường phái, mẹ chỉ làm theo khả năng của mình, có ngũ quả, rồi 13 quả táo, 13 nắm cơm, 13 quả trứng, 13 cây nến, 13 bông hoa hồng cúng bà chúa bào thai và 12 bà mụ, còn cúng các cụ nói chung (cụ đất đai nhà cửa, trời phật, gia tiên chung hết) thì có xôi gà, hoa quả, vàng tiền, chấm hết. Thế mà cũng phải mất đến mấy tiếng chuẩn bị, cúng xong nhà mình ăn cơm rồi đến giờ đi ngủ luôn :)

Nhưng mà chuyện đáng nói nhất hôm nay mà mẹ phải viết ngay, là ... trong thư bà nội nhắc đến anh Cún và thương anh Cún phải đi xe đạp đi học, gầy còm vất vả. Bố Minh kể cho mẹ, cả hai bố mẹ đều biết là cái chính là bà thương Cún thôi, nhưng mà đi xe đạp bên này nó khác với ở Việt nam nên mẹ phải viết ngay để bà yên tâm. Anh Cún đi học chỉ cách nhà có hơn 1km, tức là đi có 10 phút cùng với bố, đường đi thì hơi bị đẹp (sau này bà sang thì sẽ thấy à), lại vắng vẻ, cây xanh, hai bố con đi trên vỉa hè là chính, dưới thì cũng có đường xe đạp riêng rồi mới đến đường ô tô chạy, nên tóm lại là rất an toàn và nhẹ nhàng.

Mà bên này thì nhà nào con đi học bằng xe đạp hay đi bộ được mới là .. sướng, vì thứ nhất là khí hậu có tốt, mát mẻ, không nắng nóng ít mồ hôi mới đi được, thứ hai là nhà gần, thứ ba là như thế mới rèn luyện thân thể mới tốt, thứ tư là bảo vệ môi trường vì ít đi ô tô, chính nhà trường cũng khuyên nên cho các cháu đi bộ hoặc đi xe đạp đến trường. Mấy nhà ở Texas chẳng hạn nóng điên chỉ có mà ghen tị với nhà mình vì bên ấy toàn phải đi ô tô để đi học thôi. Đúng là bên này rõ ngược đời, ở Việt nam thì chỉ mong đi ô tô cho sướng, bên này thì chỉ mong đi được xe đạp cho sướng thôi. :)

Thôi đến tiết mục chính là mọi người đều chúc Sóc mạnh khỏe, hay ăn chóng lớn, xinh đẹp ngoan ngoãn này, Sóc phải nhớ cố gắng đấy nhé. Hôm nay mẹ khen Sóc vì Sóc đi khám bác sỹ đã tăng được khoảng 4 lạng so với cách đây 10 ngày, được 8lb 5 oz -3,77kg rồi, dài thêm được 1.75 inches (khoảng 4.5cm), tổng cộng giờ là 54cm; cái quần trước Sóc mặc vừa giờ thì hơi ngắn một tí rồi. Nhưng Sóc vẫn phải tiếp tục phấn đấu cho ko kém chị (Vịt) kém anh (Cún) đấy nhé.

Wednesday, October 14, 2009

Tập 3- Super Dad


Super Dad- đó là biệt danh mẹ giành cho bố trong suốt 3 tuần qua. Giờ đã ba tuần rồi, mọi chuyện ổn hơn và sức khỏe của mẹ đã khá hơn, những cơn đau đã lần lượt từng cơn một qua đi (cơn đau đẻ trong nửa tiếng không là gì so với những đau đớn hai tuần sau khi mẹ sinh Sóc). Dù sao con gái cũng ổn định hơn, mẹ không phải lo lắng quá nữa. Trong lòng mẹ cảm thấy thật cảm ơn bố Minh, vì bố Minh đã cùng mẹ vượt qua ba tuần vừa rồi. Và bố Minh còn làm nhiều, làm tốt hơn mẹ nữa. Super Dad - bố ba con, hay biệt danh gì gì đi nữa thì Sóc, Cún Vịt phải thật tự hào vì có một người như bố Minh đấy nhé.

Một ngày của bố Minh bắt đầu như thế nào? Trước đây là ngủ dạy, đánh răng rửa mặt, có gì thì ăn sáng rồi đi làm, sau đó đi làm về, chơi với Cún Vịt, rồi cùng mẹ cho Cún Vịt đi ngủ, và xem TV, hay làm việc một chút. Cuối tuần thì cả nhà đi chơi, rồi chơi poker với mọi người tuần chừng một lần.

Còn trong hai tuần sau khi sinh Sóc thì sau? Một ngày của bố Minh vẫn là ngủ dạy, nhưng trong khi mẹ lo cho Sóc, thì bố Minh phải cho Cún ăn/ hai tuần đầu có khi nhà không trữ thức ăn còn chả có gì ăn, hai bố con tự nghĩ tự lo cho nhau, sau đó đưa Cún đi học. Xong rồi về nhà lật đật cho Vịt ăn, mặc quần áo cho Vịt, rồi cho Vịt đi học (hai anh em học cách nhau 1 tiếng đồng hồ). Sau đó về nhà, xem có gì cho mẹ ăn, trong lúc mẹ ăn thì lo cho em Sóc, rồi đi vòng quanh nhà dọn dẹp một tí. Thời gian đầu thì bố Minh còn phải đi mua cái này cái kia, lúc thì mẹ cần thuốc (lần đầu tiên mẹ nghĩ phải uống thuốc giảm đau vì mẹ không chịu nổi cơn đau dạ con lúc Sóc bú, may mà sau hai tuần thì nó hết), lúc thì nhà mình cần có sữa (mẹ uống là chính, rồi hoa quả, rau, bánh mỳ, có lúc không có gì ăn thì bố đi mua phở hay mua gà quay cho mẹ ở Safeway cạnh nhà. Tóm lại là bố dọn dẹp, chợ búa, lo ăn uống cho mẹ. Rồi mấy hôm nóng (10 ngày đầu sau khi Sóc về nhà trời rất nóng và khó chịu, bố cũng chạy qua chạy lại xem có thể làm gì cho mẹ và Sóc đỡ khó chịu, bố kỳ cạch lấy quạt, che màn tre ở bên ngoài cửa sổ cho bớt nóng, tóm lại là lúc nào và ngày nào bố cũng có việc, lịch của bố cứ gọi là kín mít.

Đấy là buổi sáng nhé. Từ trưa thì bố tất bật chạy đi đón Vịt rồi đón Cún. Hai anh em tan cùng một giờ nên tuần đầu thì VỊt ở lại lớp với cô giáo, hôm nào bố làm ở lớp Vịt thì cũng chạy đi đón Cún trước rồi lại quay lại đón Vịt. Cứ thế thôi. May là từ tuần thứ hai thì Vịt đi car pool với bạn. thế là bố thêm mục sáng qua nhà bạn đón bạn, rồi chở về nhà mình, và đưa Vịt và bạn Diya đi học. Còn trưa thì bố đi đón Cún, Vịt thì do mẹ hay babysitter của bạn chở về nhà. Thế là bố không phải lo đi đón cả hai đứa mà chỉ cần đón Cún thôi, tháng sau mẹ khỏe thì mẹ đi đón Cún, bố sẽ được nghỉ ngơi hoàn toàn vụ này :) Đi đón xong, về đến nhà là bố cho hai đứa ăn, rồi cho hai đứa chơi, làm sao để chơi ở phòng khách thôi không vào trong phá, đánh nhau khiến mẹ và em Sóc không nghỉ được. Làm sao để hai anh em chơi trong hòa bình, và có gì để chơi trong suốt buổi chiều dài, trước khi ăn tối và đi ngủ là nhiệm vụ mệt mỏi của bố.

Phải nói đây là phần công việc khó nhất trong ngày của bố. Mẹ nghe thấy liên tục hai anh em bị mắng này kia mấy ngày đầu, và mẹ hoàn toàn hiểu. Vì ba tuần này lần đầu tiên bố ở nhà hoàn toàn để chứng kiến trực tiếp hai anh em chành chọe nhau, và nhất là Vịt và Két. Vịt và Két tự nhiên sau khi Sóc ra đơi thì không hợp nhau một cách khủng khiếp hơn, Vịt thì không thích Két chạm vào bât kỳ gì của Vịt, không thích chơi trước mặt Vịt, và còn đánh đẩy em nhiều và vô lý, mà không ai có thể bảo được. Cộng thêm Két, không chỉ stress vì chị, mà còn đang đúng độ tuổi ăn vạ, không vừa ý cho dù là việc nhỏ nhất, là Két lăn đùng ra nhà la khóc ăn vạ, cũng không ai nói được. Liên tục và liên hợp tiếng trẻ con gào khóc, cãi nhau, đánh nhau, đòi chơi, đòi xem phim, đòi nghe audio book, tóm lại là đủ thứ âm thanh, khiến mẹ mệt mỏi một, bố thì mệt mỏi 4,5 , chú Hà dì Nhung cũng mệt mỏi, tóm lại là một cộng hợp kinh khủng.

Đấy là chưa kể trời nóng, oi bức, chưa kể trẻ con ăn đồ ăn rơi vãi, rồi Két thì ném đồ ăn, bát đĩa đồ chơi linh tinh dưới chân bàn ăn. Mẹ biết bố khó chịu lắm vì tính bố vốn thích gọn gàng, biết làm sao được trẻ con là thế. Bố cũng chịu được nhưng mẹ hiểu bố cũng phải nín chịu nhiều, và không tránh được có nhiều lúc mắng Vịt và Cún. Mẹ đã từng ở nhà trông hai anh em, không phải giữ yên tĩnh như lúc này có em Sóc còn bé, mà mẹ còn không chịu được, huống chi...

Nhiệm vụ bất khả thi của bố còn là, trong cùng lúc đó, chăm sóc vợ đẻ, thay tã cho Sóc những lúc mẹ quá đau chưa ngồi dạy ngay được, bất kể ngày đêm pha sữa cho con và lấy sữa cho vợ, rồi hỏi vợ muốn ăn hoa quả gì thì lấy, gọt cắt mang cho vợ. phải nói là bố làm tất cả mọi việc cho mẹ mà không nề hà gì. Bố đúng là giỏi nhất, super, super man đấy. Mẹ rất là tự hào vì bố lo được bao việc mà không kêu ca gì (à, thực ra thì có la hét hai đứa một chút nhưng đó cũng là chuyện thường tình mà), để mẹ toàn tâm toàn ý lo lắng cho những trò của Sóc (mẹ sẽ kể ở bài sau) và các kiểu đau mà đến sinh Sóc mẹ mới được nếm trải- như đau dạ con co thắt khi Sóc bú (đau gần bằng lúc sinh Sóc mà lại kinh dị nhất là không chỉ đau có 15 phút như lúc sinh) rồi đau khi Sóc cắn mẹ (giờ một tháng mà mẹ vẫn còn đau này :)).

Bây giờ thì một tháng rồi, nên nhà mình đã ổn hơn. Bố đã đi làm trở lại sau hai tuần, giờ bố đi làm được hai tuần rồi. Ngoài ngày thứ hai bố phải làm ở lớp Vịt buổi sáng, và thứ tư bố làm ở lớp Cún đến 10.30 còn lại các ngày khác thì bố cứ đi làm sau khi đưa Cún hoặc Vịt đi học. Trưa thì bố đi đón Cún, đưa về nhà, rồi ăn cơm đến khoảng gần 1h thì đi làm. Chiều khoảng 5h bố về, xem hai đứa thế nào, rồi khoảng 7h thì nhà mình ăn cơm. Thức ăn thì có mọi người ở đây nấu cho, hàng tuần bố cứ sang nhà bác Thanh vài lần lấy là được, còn cơm và canh thì mẹ lo được. Rửa bát, đổ rác thì bố làm. Dọn nhà thì Cún và Vịt dọn phòng mình, bố mẹ dọn nhà ngoài nên mọi thứ cũng đơn giản. Chỉ có bố là thiệt thòi vì vẫn chưa đi làm lại hết công suất, một ngày bố làm khoảng 5-7 tiếng nên nếu có thể thì bố sẽ cố gắng làm thêm buổi tối, vì cuối năm bố cũng bận mà. Mẹ tin là bố sẽ dần thu xếp được thôi, vì bố là Super Dad mà, bố chỉ cố thêm mọt tháng nữa, khi nào mẹ đi ra ngoài ít bị đau đầu hơn thì mẹ sẽ lại đảm trách các việc của các con để bố toàn tâm lo đi làm và kiếm tiền nuôi cả nhà mình :)

Cún Vịt bây giờ cũng thuộc bài "bố phải đi làm để còn lấy tiền mua thức ăn cho hai anh em" rồi nhé, có hôm Cún cũng nói với mẹ " mẹ ơi sau này con sẽ đi làm để lấy tiền mua đồ ăn cho mẹ", Cún còn sáng tạo hơn, Cún nói Cún biết mẹ thích cây nên Cún sẽ mua cả cây cho mẹ nữa. Yêu Cún lắm, chỉ mong Cún và Vịt ít đánh nhau hơn để mẹ đỡ đau đầu và Super Dad có thời gian làm việc thôi. Cả nhà mình cùng cố lên nhé.

Chuyện dài tập: tập 2: Wonder Mom

Mẹ định viết từ tuần trước mà giờ hơn một tuần mới lại bắt đầu viết tiếp được đấy Sóc ạ. Mấy tuần vừa qua nhà mình đúng là trôi qua như một giấc mơ, mọi thứ đều là giấc mơ đối với mẹ, bắt đầu từ phút ấy trong bệnh viện..

Mẹ vào viện khi đã mở được 5,6 cm, dì Nhung chắc là rất ngạc nhiên và giờ, cả dì, mẹ và bố đều tin là mẹ sẽ sinh em Sóc hôm nay rồi. Trong ba người có lẽ mẹ là người tin nhất, bố và dì thì lúc đầu chỉ nghĩ vào viện cho vui thôi. Không biết bố nghĩ gì trong đầu, nhưng việc đầu tiên là lấy di động gọi cho đài phát thanh nhà mình - tức dì Nhung- thông báo tin mẹ sẽ đẻ hôm nay rồi. Mẹ thì biết rõ, là từ dì tin tức này sẽ tỏa đi khắp mọi nơi rồi :)

Hóa ra cái cô đưa mẹ vào phòng chỉ như kiểu là người hướng dẫn. Một lúc sau, một y tá khác vào, bà tên là Anthea (đến lúc sau khi con sinh mẹ mới nhớ lại) một người rất dễ chịu, xinh, nói chung mẹ biết rằng nếu mẹ sinh con lúc bà ở đây thì đây sẽ là y tá dễ chịu nhất mà mẹ đã từng gặp. Anthea là con gái thứ hai (second daughter), giống như Sóc ấy, bà có một con trai và con gái và luôn mong muốn có thêm một con gái nhưng ko có cơ hội (tất nhiên rồi vì bà ấy phải tầm tuổi bà nội bà ngoại nhà mình ấy). Anthea rất giỏi, cứ mở máy tính hỏi đủ thứ rồi hỏi chuyện tán phét để mẹ quên đi cơn đau, mà của đáng tội mẹ cũng có đau lắm đâu, lúc đau thì mẹ dừng lại thở một tí (chừng một phút) rồi sau đó lại trả lời tiếp. Đến lúc mẹ sinh xong mới nghĩ, tại sao lại thế, mẹ đã gửi hồ sơ vào bệnh viện thì họ phải có hết thông tin rồi chứ, lại còn hỏi mẹ mất bao nhiêu thời gian. Trong cả mớ tán chuyện ấy, có hai cái mẹ nhớ nhất, một là Sóc sinh vào ngày dự sinh thì chỉ có 7% em bé sinh đúng vào due date thôi, Sóc rất là đặc biệt đấy nhé. Hai là Anthea nói với mẹ từ Việt nam mà bà ấy biết mà mẹ chẳng hiểu gì, tuy mẹ vẫn lịch sự nói một câu "it's better than nothing"- vô duyên gần chết - mãi sau khi Sóc sinh mẹ mới nghĩ ra, từ mà bà ấy nói là "đau, đau quá". Sao lúc trước mẹ lại không nghĩ ra nhỉ.

Tán chừng 20 phút, thì cơn đau của mẹ dài hơn, mẹ nhờ y tá kiểm tra xem mở bao nhiêu, nhưng hóa ra mới có 8cm. Mà bác sỹ của mẹ vẫn chưa vào, nên mẹ vẫn nằm trên giường, không dám xuống đi lại vì sợ nhỡ có đẻ mà bác sỹ chưa vào thì hơi bị mệt. Thôi thì chờ một tí câu giờ còn hơn. chán nữa là Anthea lại sắp hết ca, nên bà y tá ca sau cũng vào và chuẩn bị băng ca sẵn để đỡ em bé ra. Nhìn mọi người tấp nập đi qua đi lại mẹ cũng thấy hơi nôn nao, mặc dù cũng chỉ có hai y tá thôi.

Thật may Anthea đang tán phét với mẹ thì ông Powar vào. vẫn như lần trước, bs chỉ mặc đồ thường phục, quần vải áo phông cũ rích trông như một ông trung niên vừa đi ở công viên với con trai về. Mẹ nhìn thấy ông ý thì mừng quà, vậy là mình có thể đẻ được rồi, ko phải chờ nữa (thế mà sau vẫn phải chờ mới chán chứ :)). Ông ấy check mẹ, rồi chọc ối, lúc đó mẹ vẫn mở chỉ có 8cm. May mà nước ối trong, việc mẹ quan tâm nhất đấy, mọi chuyện bình thường, nên ông Powar nói không cần phải liên lạc bác sỹ nhi ngay. Chút nữa mẹ sinh rồi tính. BS cũng hỏi mẹ có muốn rặn không, thành thực lúc đó mẹ chưa muốn lắm nên có sao nói vậy. Thế là bs viết lách gì đó một chút rồi đi ra ngoài, nói chắc chút nữa mới sinh.

Thế mà chỉ một lát sau, chừng 5 phút thì mẹ đau một cơn rất mạnh, cảm giác như đầu của Sóc thúc xuống dưới làm nước ối trào ra một hai cơn như cái bình nước vừa mở vòi và bị ép mạnh. Mẹ đau quá nên nói y tá gọi bác sỹ, rồi lại một cơn ào như thế nữa, lúc này Anthea đã ra ngoài thay quần áo, chỉ còn mẹ và bà y tá sau ở lại. Không biết y tá nhìn thấy gì , nét mặt nghiêm ngay lại. Mẹ chưa cần hỏi thì bà ấy nói em Sóc đã vừa ị trong bụng mẹ nên nước ối có màu xanh, rồi bà ấy lấy điện thoại gọi ngay cho bác sỹ của mẹ. Từ lúc đó thì mọi thứ diễn ra thật nhanh. Bác sỹ của mẹ chạy vào, mặc áo vội vàng và gọi y tá nói gọi ngay bác sỹ nhi. Y tá của mẹ thì đứng bên trái, chuẩn bị mấy dung dịch khử trùng và những cái gì mẹ ko nhớ nữa, chỉ nhớ là lúc đó mẹ rất đau nên còn nghĩ đến hay là dùng thuốc giảm đau nhỉ. Vì đau quá gần như mẹ không chịu được. Lúc sinh Vịt mẹ đã rất đau từ trước nên cơn đau lúc đẻ mẹ đã chuẩn bị tâm lý được, như độ 8 lên 10 thôi, còn sinh Sóc thì thật sự mẹ đau ít, nên cơn đau từ 4,5 lên 10 thì mẹ choáng quá.

Và mẹ bắt đầu rặn. Cơn đầu tiên đau quá, mẹ rặn một hai cái mà cảm thấy không có động tĩnh gì cả. Mẹ bắt đầu hơi cuống, con đã ị rồi mà tình hình này thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, hồi sinh Vịt mẹ mất đến 20 phút Vịt mới ra mà. Mà lần này thì đau quá, đau quá mẹ không biết làm sao, mẹ la lên, rồi bảo bác sỹ "Doctor please help me, please help me". Lần đầu tiên trong khi sinh con mà mẹ la lên vì đau. Rồi mẹ hét (chắc là ko là gì so với các mẹ khác nhưng thế cũng là kinh rồi vì lúc sinh Vịt mẹ chả la hét gì hết) " I can't, I can't". Bác sỹ thì trấn tĩnh mẹ, nói với mẹ là cố lên chút nữa thôi là mọi thứ xong rồi. Lúc đó mẹ cuống quá, giờ nghĩ lại thấy ông ấy xử lý rất nhanh và tập trung, thì mẹ phải biết là mọi thứ đều ổn rồi chứ nhỉ. Nhưng mẹ đau quá nên cứ nghĩ chết rồi, làm thế nào, mẹ không chịu được cái cơn đau quằn quại này. Mẹ còn quay cả chân để cho đỡ đau, thế là bác sỹ bảo bố Minh phải giữ chân của mẹ, giúp mẹ như y tá ở bên kia (vì mẹ không có sức mà tự kéo chân của mình nữa). Mẹ lúc ấy chỉ kịp nhìn thấy một bác sỹ nam khác còn rất trẻ chạy vào phòng cùng thêm khoảng 3 y tá nữa, họ chuẩn bị cái máy gì đó ở cạnh tường bên trái mẹ, có cái đèn ở trên (về sau mẹ biết đó là bs nhi), còn Anthea vào lại phòng và đứng bên phải mẹ cạnh bố Minh thì mẹ không nhận ra là lúc nào.

Cơn đau quằn quại làm mẹ không nghĩ được nhiều, mẹ rặn lần thứ hai, bác sỹ nói rặn đi, thì mẹ rặn, cảm thấy không cố gắng lắm và hơi thất vọng vì mình rồi, mẹ lại kêu "I can't" (do it), lúc này bác sỹ nói mẹ rặn thêm lần nữa đi, cố lên, thế mà không hiểu thế nào, lúc đấy mẹ cảm thấy không thở được nữa rồi, mà mẹ vẫn rặn thêm được một lần nữa. Mẹ cảm thấy tuột một cái, đầu của Sóc đã ra được rồi, và lùng bùng lùng bùng cả người của con và dây rốn dài thoằng ngoằng đã ra hết. Mẹ hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đầu thì rất mạch lạc biết con đã ra rồi, con đang khóc oe oe kìa, mà trong lòng vẫn không thể tin thế là mọi chuyện đã xong, mẹ đã rặn được con ra .. chỉ trong vòng khoảng 5 phút.

Con được chuyển sang cho bác sỹ nam đứng ở sát tường, mọi người làm việc rất khẩn trương, ko rõ những gì nhưng tóm lại là rất nhanh. Rồi y tá sang báo cáo cho bác sỹ của mẹ, là em bé khỏe, được 7lbs 11, 3kg4 mấy đó, mẹ không nhớ rõ. trong đầu mẹ vẫn lùng bùng không thể tin được sự thật là Sóc đã sinh ra, mẹ đã vượt qua được cơn đau kinh khủng đó. Còn mắt mẹ vẫn theo dõi bác sỹ của mẹ làm những gì, ông ấy nói sẽ ấn bụng mẹ, đau thế cơ chứ, sau đó mẹ lại push một lần nữa (lần này là nhau thai), mẹ biết hết nên hỏi ông ấy "is it complete" thì ông ấy nói ổn. Nhưng rồi hình như có chuyện gì, vì bac sỹ đăm chiêu khoảng ba giây, rồi nói với mẹ là ông ấy sẽ kiểm tra ở trong và sẽ đau một chút. Man, đau quá ấy chứ, vì cảm giác như bs lấy tay khoắng vào trong bụng của mẹ, và lại ấn mấy lần, hình như máu ra hơi nhiều, bs làm mẹ sợ nhỡ mẹ bị .. băng huyết. Sau đó thì bs không nói gì nữa và bắt đầu màn khâu vá. Mẹ bị rách một đoạn ngắn nên khâu cũng nhanh, mẹ thì đang đau, lần này bác sỹ phải tiêm cho mẹ hai lần giảm đau trước khi khâu, rồi mọi chuyện ổn.

Quan trọng lúc đó là mẹ hỏi đi hỏi lại xem Sóc có sao không, vì mẹ cứ lo con đã ị ở trong bụng thì nhỡ phổi của con làm sao. Thật may quá, bs nói con không sao cả. Y tá đưa cho mẹ, em Sóc lúc này đã hồng hào được bọc sạch sẽ trong khăn (chị Vịt thì không có màn này, đầy máu me là đã đưa cho mẹ ôm rồi, vì chị Vịt không cần bác sỹ nhi phải kiểm tra ngay khi sinh ra như Sóc- ai bảo Sóc ị trong bụng mẹ cơ nên phải chờ mấy phút sau mới đưa cho mẹ được). Anthea cũng ra chúc mừng mẹ, vuốt tóc mẹ và nói mẹ rất giỏi (lúc này mẹ mới để ý là bà ấy đã ở trong phòng từ trước), mấy y tá cũng chúc mừng mẹ, và lùng bùng trong đầu mẹ, lúc ấy và lúc cho con bắt đầu bú lần đầu tiên, chỉ là cảm giác con thật là xinh quá. Đầu tiên thì con giống hệt anh Cún, sau đó nhìn cái miệng và điêu bộ khóc thì giống chị Vịt, rồi sau đó lại thấy giông anh Cún y hệt thôi. Mẹ cảm thấy thật may mắn, vì sinh con xuôn xẻ, và con giống anh Cún - như ước muốn của bố mẹ có một đứa con gái xinh như Cún vậy.

Mấy y tá lúc ấy khen mẹ nhiều lắm, và nói mẹ có thể dạy lớp đẻ được (mẹ để ý là mẹ sinh Sóc lúc ấy hơn 3 rưỡi, tức là một tiếng rưỡi sau khi vào viện và push thì chỉ có mấy phút à). Rồi ai cũng khen này khen kia, mẹ chẳng nhớ gì nữa, chỉ cảm giác rất cảm ơn Anthea vì cuối cùng mọi chuyện đã xuôn xẻ. Bố thì lấy máy điện thoại ra gửi tin hay thư gì đó thông báo, rồi gọi điện cho ông bà nội ngoại, gọi điện cho dì lung tung cả. Mẹ lúc này đã có thể enjoy con gái của mẹ, cho ti này, ngắm con ôm con này, cảm giác mãn nguyện ghê cơ. Cho đến lúc dì vào, rồi chuẩn bị lên phòng, mọi thứ trôi qua thật là nhanh, cho đến khi y tá đẩy mẹ lên phòng hồi sức nói "Ah, the first and only Wonder Mom today", mẹ mới hiểu thì ra các y tá gọi mẹ là Wonder Mom. Ừ thì cũng có thể chứ, một người vào viện đã mở 5,6 cm mà vẫn như không, và push chỉ mấy phút là ra, không kêu la đau đớn mấy (so với bọn Mỹ) thế cũng có thể gọi là Wonder. chỉ có mẹ là chẳng cảm thấy gì và còn thấy cơn đau của mình sao mà kinh khủng, thật may là mọi chuyện đã xong, đã ổn thỏa. Con gái mẹ từ lúc sợ bị đẻ ngược, cho đến lúc này sinh ra chỉ gói gọn có hơn một tiếng, mọi chuyện ổn thỏa đó mới là wonder đối với mẹ. Đến lúc này mẹ vẫn chưa thể tin được mình đã có ba đứa con, và con gái út đã khỏe mạnh chào đời, gặp mặt bố mẹ và mai là các anh chị. Thật là một điều kỳ diệu xảy ra với gia đình mình, mọi thứ thật nhanh, đến mức mẹ và bố vẫn chưa hoàn hồn :) nhưng thật kỳ diệu phải không con? Thật sự lúc được khen mẹ cũng thấy ngạc nhiên và hơi tự hào về mình nữa, mẹ chưa biết và chưa hình dung những đau đớn nữa đang chờ mình ở phía trước, và cả những vất vả mà mẹ và bố sắp phải trải qua. Mẹ không hình dung được, trong đầu lúc ấy chỉ nghĩ, ừ kỳ diệu quá, vậy là mọi chuyện đã xong và mình đang ôm đứa con gái xinh đẹp trong lòng đây. Không vui sao được. Mọi chuyện thế là ổn rồi.

13/9- Thư viết cho con gái Sóc của mẹ

Mẹ viết ở bên nhật ký của mẹ, giờ quyết định chuyển sang bên này vì Sóc là thành phần chính thức của nhà mình rồi. Yêu Sóc lắm. Sau này Sóc nhớ học tiếng Việt để còn đọc thư của mẹ nhé, thư mẹ viết trong một đêm ko ngủ được vì Sóc đạp đấy.

-----------------------

13/9/2009

Sóc à,

Sắp tới ngày sinh con rồi, chỉ còn một tuần nữa là đến due date, tức là nếu như con có muộn như chị Vịt thì cũng chỉ hơn 10 ngày nữa là mẹ sẽ sinh con ra. Mẹ hy vọng là con sẽ không bị muộn như chị Vịt đâu, lần sinh này mẹ cảm thấy hay bị đau bụng và có cơn co hơn, nên chắc là con sẽ ra đủ ngày đủ tháng phải ko con? Sóc con đúng là đứa con ngoan của mẹ mà. Mẹ tin là như thế đấy.

Lần mang bầu thứ ba này con biết không, đối với mẹ cũng là lần có nhiều trải nghiệm nhất. Không nói về mặt tâm lý, thì cũng là lần đầu tiên mẹ biết thế nào là thai ngược (may mà con gái ngoan của mẹ đã biết quay đầu xuống ngay lúc tuần 36, con mà quay xuống muộn 1,2 ngày thôi là mẹ con mình đã phải vào bệnh viện làm thủ thuật xoay thai rồi đó), cũng là lần mẹ có những con co nhỏ gần lúc sinh (sớm hơn cả Cún và Vịt đấy nhé). Mẹ hy vọng sau khi bị đẻ chỉ huy cả hai anh chị thì Sóc sẽ thương mẹ và mẹ sẽ có một lần sinh thường, ít đau đớn hơn, cũng nhanh chóng hơn. Để hai mẹ con mình cùng xem sao nhé.

Mẹ định viết thư ngắn gọn cho con thôi trước khi sinh, rồi sao vẫn cứ lan man. Lần này có thai con đúng là bất ngờ với bố mẹ, bố mẹ đều phải suy nghĩ nghiêm túc rất nhiều mấy tháng đầu có con đấy, con biết không? Gia đình mình lúc đấy đang ở thời điểm rất khó khăn, mới mua nhà, mọi thứ còn lộn xộn, tiền nong thì gần như không có, nợ nần, rồi còn mới thay đổi bảo hiểm y tế nữa, bố con rất là vất vả vừa xoay xở việc cơ quan vừa sửa sang nhà cửa. Con biết không, những tháng 1,2/2009 là những tháng u ám của nền kinh tế Mỹ, tỷ lệ thất nghiệp tiêp tục tăng báo động, rồi thị trường nhà đất đóng băng, hàng ngày bố mẹ chỉ nghe những tin như công ty tài chính này đóng cửa, chứng khoán ngân hàng giảm mạnh, những cty lớn như Microsoft, Google cũng bắt đầu sa thải người, những người bạn của bố mẹ dù đã đi làm rất lâu, tưởng chẳng bao giờ phải lo lắng, lúc đó cũng nói những câu chuyện như một hai tháng nữa có thể phải ra đi vì cty có chính sách cắt giảm nhân sự. Ai cũng lo lắng lắm con ạ. Cho nên, khi biết tin có con, bố mẹ không khỏi lo lắng và phải suy tính xem liệu với ba đứa con thì mình sẽ xoay xở thế nào? Nhà cửa thu xếp ra sao, xe cộ, rồi cả việc chăm sóc cho con và hai anh chị của con nữa. Đều phải suy nghĩ hết, mặc dù lúc ấy con chỉ là một cái mầm bé nhỏ xíu xiu trong người của mẹ thôi. Có lúc mẹ đã khóc rất nhiều vì mẹ cảm thấy sự bất lực của mình, không giúp đỡ gì nhiều cho bố của con và không chăm sóc, bảo vệ cho con được như mong muốn. Nếu như mẹ có một công việc làm ổn định thì nhà mình đã không phải suy nghĩ và lao đao như thế, mẹ đã nghĩ như thế đấy.

Nhưng rất may, khi con lớn dần trong người mẹ, thì mọi thứ đã ổn định hơn, dù cho kinh tế vẫn xấu nhưng tình hình đã khá lên, bố mẹ cũng chuẩn bị tâm lý cho bản thân mình, mẹ thay đổi một số kế hoach của mình (cũng không sao cả con ạ) và cả về chuyện chăm sóc cho Cún Vịt, con như thế nào nữa, mọi chuyện sẽ ổn hết thôi. Bố cũng đã vui vẻ hơn, hàng ngày đi làm về đều hỏi thăm Sóc, cũng hay nói chuyện ba đứa nó sẽ đu bám bố thế nào (giờ bố vẫn kiệu một đứa, bế một đứa được mà). Rồi bố suốt ngày xoa bụng để Sóc con biết lộn đầu xuống đấy nhé, rồi mẹ ngủ thì còn trêu Sóc con, xoa xoa để cho con chuyển bên này bên kia nữa. Chắc là con cũng sẽ rất nghịch như anh Cún và chị Vịt thôi phải không con? Nghịch và hiếu động là "bản quyền" của trẻ con nhà mình rồi, nhất là có hai người anh chị như Cún và Vịt thì con của mẹ không thể tránh khỏi nghịch ngợm được. :) Hàng ngày ngắm con trồi lên trồi xuống, lúc thì vặn vẹo cái lưng, lúc lại duỗi chân, đạp tay, mẹ vui lắm. Cầu trời cho con được khỏe mạnh, hiếu động như lúc con trong bụng mẹ, rồi thời gian nhanh lắm, một năm nữa thôi là con đã bắt đầu chơi với các anh chị, chập chững bi bô trong nhà mình rồi. Mẹ chỉ vất vả thêm hai năm là nhà mình lại có thêm một thành viên xinh xắn và đáng yêu.

Con biết không, khi con sinh ra, con sẽ rất may mắn vì đã có một người anh gần 6 tuổi, tên là Cún và chị gái hơn 3 tuổi, tên là Vịt. Tên của con là Sóc con, mẹ Hạnh đặt cho con đấy, vì con được hình thành khi nhà mình mới chuyển sang nhà mới mà nhà này lại có rất nhiều sóc. Tên của con mẹ đề nghị và cả nhà mình, cả Cún và Vịt đều đồng ý (mặc dù có lúc anh Cún hồi nhỏ thích có em tên là Gấu nhưng anh Cún cũng thích tên Sóc ngay lập tức). các bạn Sóc ở nhà mình rất là ngoan nhé, các bạn ấy hay ở trên cây dừa, và chẳng bao giờ phá vườn của mẹ, hay ăn rau quả nhà mình như Sóc nhà bác Thanh bác Hồng đâu, vì các bạn ấy đã có đủ thức ăn (thừa mứa ra ấy chứ) từ mấy cây dừa (phải có đên 4 cây to ấy) và cây óc chó ở đằng sau nhà mình. Các bạn ấy chỉ hay lấy hạt cây rồi chôn lung tung xuống vườn làm mẹ phải nhổ lên thôi, còn lại thì hàng ngày trèo lên trèo xuống và leo hàng rào để Cún và Vịt ngắm.

Anh Cún nói con sẽ là bạn Sóc đen, Sóc đen thì hiếm thật (ít hơn hẳn Sóc nâu), bạn ấy hay chạy từ nhà mình sang nhà ông George chơi đấy, hiếu động nhưng mẹ thấy bạn ấy cũng rất ngoan, hy vọng con gái mẹ sẽ giống thế. Anh Cún rất yêu Sóc đấy, tuy anh Cún và chị Vịt hay chành chọe nhau nhưng anh Cún nói rất yêu con, anh giúp mẹ dọn quần áo cho con này, mỗi lúc anh chơi cắt giấy hay làm vòng, không bao giờ anh quên không cắt hay làm một cái cho con đâu. Còn chị Vịt tuy là ít nói nhưng chị nghĩ trong lòng rất nhiều, chị vẫn bảo chị Vịt là chị của em Sóc, mẹ cũng dặn chị, em rất yêu chị này, em ra sẽ chơi búp bê, chơi đồ hàng với chị, vì em là em gái mà, chị Vịt rất vui đấy, mỗi khi chẳng may chạm vào bụng làm cho mẹ (và Sóc con) đau thì chị lại thổi này, rồi thơm cả em cho em đỡ đau nữa. Mẹ rất mong hai chị em sau này sẽ yêu thương và hòa hợp với nhau, vì tình cảm chị em gái rất là quan trọng con ạ. Anh Cún là người tình cảm nên mẹ không lo lắng lắm về phần anh Cún, mà nói chung mẹ mong cả ba con sẽ yêu thương lẫn nhau, tạo thành một khối gắn kết, như kiềng ba chân thì bao giờ cũng vững vàng mà, phải không con?

Bố mẹ vẫn chưa quyết định được cái tên nào tốt để đặt cho con đâu. Mẹ thì đang thích cái tên Hạnh Lê, nó chả có ý nghĩa đặc biệt gì lắm, nhưng vì con sinh năm Sửu (thấy người ta nói vất vả) lại mạng hỏa thượng thiên giống dì Nhung của con, nên mẹ thích con gái mẹ có một cái tên bình dị, nhẹ nhàng, càng đơn giản càng tốt, cuộc sống sau này cũng đơn giản, nhẹ nhàng không phù phiếm. Mẹ thích như thế. Bố con thì có vẻ không đồng ý vì tên đấy không hay lắm, bố con thích đặt tên con là Hạnh phúc bất ngờ (cũng giống với sự sinh ra của con - là một bất ngờ nhưng không kém hạnh phúc với bố mẹ). Mẹ thích ý nghĩa đấy, vấn đề là cái tên ấy tiếng Việt gọi ra sao thì trình độ mẹ kém quá chưa nghĩ ra được cho hay, những từ có nghĩa bất ngờ như "đột" thì không thể lấy để đặt cho con được rồi, nên con còn một tuần nữa sinh mà bố mẹ vẫn chưa có tên cho con đấy. Mẹ cũng mong là rồi bố mẹ sẽ tìm hiểu được thôi.

À mà con biết không, hôm nay còn một tuần nữa con sinh, thì trời bắt đầu mát dần và mưa nữa. Ở vùng nhà mình không có sấm chớp nhưng mưa thì mát mẻ hẳn, mẹ hy vọng lúc con sinh trời sẽ mát mẻ, cây cối xanh tươi, như thế chắc là tính tình con cũng được dễ chịu thoải mái. Mẹ tin là thế mà. Mẹ không mong con phải thật là giỏi giang, làm được cái này hay cái kia, chỉ mong con là con gái ngoan của mẹ, tính tình dễ chịu, biết thương yêu mọi người trong nhà, biết yêu quý và giúp đỡ những người khác, có cuộc sống nhẹ nhàng, êm ấm là được rồi. Với con gái thì mẹ chỉ mong thế thôi con ạ, đừng có bươn chải quá, tuy cuộc sống ai cũng vất vả mới được cái gì mình muốn, mình không thể nào lười biếng chờ sung rụng, nhưng cũng đừng tham vọng, biết điểm dừng và biết với mình cái gì quan trọng nhất là được rồi. Tuổi Sửu của con vất vả, mẹ không duy tâm nhưng ai cũng nói thế, mẹ thì quan niệm ai chả phải vất vả mới có thành tựu, vấn đề là tâm lý của mình xác định thế nào thôi phải không con?

Nhiều người nghĩ mẹ sẽ muốn có một đứa con trai út, thành thực thì cũng có lúc mẹ nghĩ thế khi mẹ lấy bố con, mẹ nghĩ là nếu mà kham được ba con thì mẹ muốn hai con trai và một con gái, nhưng khi mẹ đã có chị Vịt thì mẹ lại nghĩ khác. Mẹ muốn nếu mà có con thứ ba, thì con sẽ là con gái để kết bạn với Vịt và dung hòa mối quan hệ của Vịt và Cún. Mẹ yêu tất cả các con, mà yêu nhất sẽ là .. cả ba đứa con dễ thương của mẹ, bằng nhau hết, ai cũng như ai, ai cũng có cái đáng yêu của lứa tuổi của mình cả mà.

Con gái bé bỏng, mẹ mong ngày được nhìn thấy con, hy vọng con sẽ là mối gắn kết cả gia đình mình cùng cố gắng vượt qua những ngày khó khăn này, càng khó khăn thì hạnh phúc của mình càng trọn vẹn phải không con? Thương con nhiều.

Mẹ Hạnh.

PS. Mẹ chăm sóc bản thân không được tốt lắm lần có bầu này, giờ mẹ chỉ mong sao cho ông trời thương nhà mình, để Sóc con của mẹ sinh ra được khỏe mạnh như các anh chị là mẹ mừng nhất đấy. :x:x:x

Monday, October 12, 2009

Ảnh Sóc hai tuần tuổi - 4 thang' 10 / 2009










Monday, October 05, 2009

Chuyện dài tập : tập 1- giờ mới biết đau đẻ tự nhiên là thế nào

Sáng 19/9/2009:

Ngày 19 là ngày due date (dự sinh) của em Sóc, mẹ một phần mong em ra đúng ngày (sợ ra chậm lại to quá như chị Vịt thì mẹ đẻ khó) một phần thì vẫn hoài nghi là em sẽ ra chậm .. giống như chị Vịt. Dù có chậm thì bác sỹ đã đồng ý với mẹ là chỉ chờ một tuần thôi. Mẹ thì mong em đừng ra chậm, vì mẹ muốn sinh em tự nhiên, không phải giục sinh như Cún và Vịt. Hehe mẹ cũng muốn thay đổi tí chút :-)

Hôm thứ tư mẹ vừa đi khám, đúng là Sóc luôn làm mẹ bất ngờ, vì khác với Vịt, mẹ đã mở cả ba tuần trước khi sinh, Sóc đến trước ngày dự sinh có ba ngày mà mẹ vẫn chưa mở phân nào cả, bụng thì cũng chưa tụt mấy. Thế nên đến ngày dự sinh, đêm 19 dù mẹ đã dạy một lần và phải ngồi ngủ ở trên ghế glider vì mệt và hơi đau bụng nhưng mẹ cũng không chắc đau do ăn linh tinh hay vì Sóc sắp ra. Buồn cười nhất là vừa ngủ gật vừa mơ là vỡ ối tụt một cái (như quả bóng trong bụng nó dồn xuống rồi vỡ òa ra), mẹ gọi dì "Nhung ơi chị vỡ ối rồi" rồi thấy đau cuộn lên, tỉnh lại chả thấy đau, cũng chả vỡ ối, chỉ buồn cười thôi.

Sáng mẹ dạy, luộc gà, nấu bún, rồi vì tủ lạnh vẫn hỏng nên mẹ lấy đồ tôm cua ra để chuẩn bị làm nem. Mẹ nghĩ là lần cuối làm nem trước khi Sóc ra rồi, thôi cố gắng. Vừa đứng cắt hành vừa hơi lẩm nhẩm đau, đau bụng như là buồn đi vệ sinh, mà còn hơi đau lưng chỗ cuối đốt sống, lúc đó là khoảng gần 10h sáng. Đau cũng nhẹ nhẹ nhưng phải dừng lại để nghỉ chút, rồi mới làm tiếp được, mà cái chính là khá giống mấy bà có kinh nghiệm bảo là đau đẻ tự nhiên- điều mà mẹ chưa trải qua bao giờ - nên mẹ hơi nghi. Dì còn bảo "thôi để đấy em làm cho", ôi giời chờ dì làm thì có mà đến mai. Bố đi Milk Pail mua rau về cho mẹ làm nem, bánh mỳ cho Cún Vịt ăn, còn mẹ thì tranh thủ làm tiếp.

Gần 11h, thấy nem thì hòm hòm rồi còn mẹ thì đau vẫn đều, nhẹ thôi (so với Cún Vịt mẹ bị tiêm thuốc nên đau mạnh lắm, đau thế này như đau bụng, ăn thua gì), mẹ thử đếm, thì thấy đau cũng phải gần 10 giây một lần. Hơi nghi hơn, nên mẹ bảo dì là mẹ phải đi tắm đã, dì thì bảo, chắc gì đã đẻ, ừ thì mẹ cứ thử thôi, nhỡ chẳng may. Tắm gần xong thì mẹ nghi hơn vì thấy đang tắm, cứ đều đều khoảng 5, 7 phút phải dừng lại vì hơi đau nhâm nhẩm. Thế nên mẹ tắm xong tranh thủ ra ăn hai bát bún, rồi vào nhà thay đồ và lại đếm cơn đau. Dài hơn chút rồi, phải 10 -15 giây liên tục, cứ 5,7 phút một lần. Mẹ liền ra gọi điện cho bệnh viện, kể lể một hồi rồi hỏi "khi nào thì cần phải vào" *chuối thế chứ, vì hai đứa con đều bị giục sinh nên đâu nhớ gì đâu- thấy họ bảo, cứ 5 phút một lần, cơn đau 1 phút thì vào. Nhưng vì mẹ sinh Vịt rất là nhanh - sau khi đau có khoảng 1 tiếng là bắt đầu rặn đẻ- nên cô y tá nói mẹ cứ tùy tình hình, vào để họ kiểm tra cũng được, kể cả nếu chậm chưa đẻ thì lại đi bộ ở đó hay về nhà, còn hơn là ở nhà trễ quá rồi vào thì không kịp.

Thế là mẹ bắt đầu nhẩn nha đi lấy đồ để đi sinh (đứa thứ ba thành ra chẳng cảm thấy phải chuẩn bị gì), một bộ quần áo cho mẹ, hai bộ quần áo cho Sóc, hai đôi tất cho mẹ (về sau bố M được ăn theo lấy một đôi để đi nhé), rồi một cái cốc thủy tinh, ví tiền, điện thoại, thế thôi, cho vào cái túi máy tính của bố M thế là xong. Gọn nhẹ hơn nhiều so với lần sinh hai anh chị, vì mẹ cảm thấy sinh con bên này chỉ cần đi vào bệnh viện là xong, chả cần gì cũng sinh con ok, sau đó ngày cuối cùng chuẩn bị về mang đồ vào là xong.

Buồn cười nhất là bố M, bố M chẳng biết hôm trước thức đến mấy giờ, nên vẫn còn buồn ngủ. Ngủ còng queo trên giường, vợ tự chuẩn bị xong, gọi bảo 'đi vào bệnh viện", bố M còn "chờ một tí, anh ngủ thêm 10 phút nữa nhé, buồn ngủ quá". Cái kiểu này có mà vợ đẻ rơi cũng chẳng biết. Thực ra mẹ hiểu là vì mẹ không đau đến mức quằn quại này nọ, nên bố nó nghĩ vào kiểm tra thôi chứ chắc gì đã đẻ, vẫn còn nằm rốn. Mẹ tự đi ra, dặn dò dì Nhung (lúc này vẫn nghĩ chắc vào cho họ xem rồi về thôi chứ đẻ làm sao cái kiểu này- vì mẹ bình tĩnh quá, cũng chẳng tỏ ra đau đớn gì mấy mà), rồi xem bọn trẻ con ra sao. Lúc này cơn đau đã dày hơn, phải đến 45 giây, nên mẹ cũng hơi lo (đau nhanh quá, mới có nửa tiếng sau khi gọi cho y tá, khéo lại vào không kịp) nên vào gọi ngay bố dạy. Nói với dì chắc là dì không lên SF được, ở nhà nếu mẹ đẻ thì cho Cún Vịt sang nhà bác Sơn chơi (bác Sơn rủ sang ăn BBQ buổi chiều mà) rồi có gì thì mẹ gọi điện về. Cũng nói chuyện với Cún Vịt một tí, bố ra thì lên đường.

Lúc này bố đã có vẻ tỉnh ngủ :d và hiểu tình hình hơn, nên bố lật đật mang máy tính, pin dự trữ, xạc pin linh tinh ra, cho vào ba lô, rồi hai vợ chồng lên đường. Đi đến đoạn qua nhà Joe lớp Vịt (cách nhà mình cỡ 1mile) đường hơi xóc là mẹ cảm thấy đau hơn rồi, vẫn chịu được vì đau nhẹ mà (again, so với Cún Vịt thì chỉ là muỗi đốt gỗ) nhưng mẹ cũng nói với bố, có khi hôm nay đẻ ấy chứ. Vào bệnh viện, đỗ xe rồi đi, một lúc mẹ phải dừng lại để thở một tí, bám vào tay bố (cũng hồi hộp phết ấy), rồi vào đến trong, hỏi chỗ lên (hai vợ chồng tỉnh queo làm cậu security cứ hỏi có cần wheel chair không- trông người ta chẳng đau đớn gì mà còn hỏi buồn cười thật) dù sao thì mẹ và bố cũng lên được tới nơi. Báo cáo tình hình xong , đại khái tao đau 5 phút một lần, mỗi cơn 45 giây, bs này nọ, chúng nó bảo, ok, cho vào phòng để check. Nhẹ như lông hồng, mẹ cũng ko biết sẽ vào cái phòng chờ (như hồi sinh Vịt) hay là vào phòng đẻ luôn.

vào thì mới biết là phòng đẻ. Cô hướng dẫn chỉ cho mẹ thay quần áo, rồi nói sẽ check sau. trên đường đi mẹ cũng biết là bác sỹ Powar đang không có trong thành phố (cô ấy nghĩ vậy), mẹ thì nói luôn, ông bs đã nói là tuần này không trực nhưng mẹ sinh thì ông ấy sẽ vào, nên bảo cô ấy liên lạc với bác sỹ luôn giúp mẹ. Cô ấy bảo có thể là cô ấy nhầm, vì nghe nói là ông bs của mẹ đi thành phố nào đó (man, không ngờ ông này nổi tiếng dễ sợ -jk - thực ra là bs của mẹ là một người khá khó tính và mẹ biết nhiều y tá không thích ông ấy lắm, nhưng về tay nghề thì ông ấy rất giỏi, đã từng có chức quyền một tí trong bệnh viện này nên mọi người chắc là biết).

Mẹ thay quần áo xong thì ngồi chờ thôi, thực ra là cứ đi qua đi lại (vì nhớ bài mọi người nói là đi bộ lúc đó nhanh mở, dễ đẻ, mình không biết có đẻ luôn không nhưng thôi thì cứ thực hành một tí đi). Rồi y tá cũng vào, kiểm tra, và thông báo .. là mẹ đã mở 5,6 cm rồi. Họ sẽ liên lạc với bs của mẹ ngay, và chắc là mẹ sẽ sinh hôm nay luôn thôi. Cô y tá cũng hỏi mẹ là lần trước thế nào, mẹ nói từ lúc 5,6 cm đến lúc sinh khoảng 20 phút, chắc tao nghĩ 20 phút nửa tiếng nữa là sinh thôi. Cô ấy chỉ kịp nói "Oh, that's impressive" sau đó chạy biến, chắc là chuẩn bị đi huy động lực lượng. Và đúng thật, lúc sau thì đã có hai y tá vào rôi. Bs đã được liên lạc và sẽ đến. Oh la la, vậy là đúng ngày dự sinh, và mẹ sẽ sinh tự nhiên rồi nhé. Hóa ra đau đẻ tự nhiên cũng đơn giản nhỉ, mẹ chỉ thấy đau nhâm nhẩm, rồi hơi đau lưng chỗ cột sống, thở một tí là lại ok chứ chẳng phải nghiến răng, chảy mồ hôi níu tay bố như mấy lần trước. Ngẫm ra ko biết tại mẹ đã trải qua hai lần đau vật vã (vì tiêm thuốc giục sinh bao giờ cũng đau hơn, mạnh và dài hơn mà) nên lần này không thấy gì cả, hay tại vì mẹ gặp may, hay tại vì em Sóc thương mẹ nữa. Nhưng dù sao giờ mẹ cũng có thể yên tâm mà nói rằng, mẹ đã biết đau đẻ tự nhiên là thế nào rồi.