Friday, August 15, 2008

Vẫn hai anh em - Vịt hai tuổi

Ừ nhỉ, blog này hai năm rồi, vẫn chỉ câu chuyện hai anh em thôi mà tiếp diễn mãi không dứt.
Mấy hôm nay mẹ hư, can tội xem phim buổi đêm hơi muộn nên dạy hơi muộn một tí. Nhưng cũng không được với hai anh em. Cún thì liên tục "Mẹ ơi mẹ dạy cho con ăn, mẹ muốn con chết đói à", rồi "Con chết đói biến thành cái cây" (tại hôm trước nghe chuyện cây vú sữa, mẹ bảo Cún mà làm mẹ buồn, mẹ chết biến thành cái cây). Em Vịt thì "Mẹ Hạnh ơi, ngồi dạy mau lên". Rồi đòi mẹ nào ăn thịt bò khô, nào ăn cereal, trèo đầu cưỡi cổ mẹ, khoản này thì em Vịt rất giỏi. Tóm lại là mẹ không tránh được, chỉ ngủ quá được một tí thôi.
Cái rất may là hai anh em đang đợt thích uống nước cam. Mẹ mua cả một bao cam về rồi vắt dần, trong ngày khi nào Vịt thích thì đòi rồi ra lấy một quả cam đưa mẹ, vắt chậm một tí là kêu ầm. Thấy mẹ ăn cái phần cam vắt còn thừa (là bã đó) cũng đòi ăn theo, ăn một hai miếng bã rồi uống nước. Một quả cam vắt ra được bao nhiêu đâu, 1/3 cốc bé, nên thường hôm nào xông xênh mẹ vắt 4,5 quả cho hai anh em, hôm nào có bố thì nhiều hơn nữa. Được cái Cún Vịt đều chịu uống chứ không như trước nên cũng đỡ mệt.
Hôm vừa rồi đi khám hai tuổi, Vịt được gần 24lbs, cao đâu gần 34 inches (hình như thấp hơn Cún ngày trước một chút), vẫn thế, cân nặng khoảng 10%, chiều cao gần 50% hay 45% gì đó. Được cái hôm trước mẹ về Việt nam có đi khám và tiêm cho Vịt nên lần này đi không phải tiêm. Biết đi bác sỹ, Cún đã kêu không đi từ hôm trước - kêu ko thích bị tiêm đau. Vịt cũng vẫn sợ bác sỹ từ hồi ở VN (đi khám phế quản, có rửa mũi hai lần) nên Vịt cũng bảo không muốn đi bác sỹ, tiêm đau. Nhưng vào đến phòng khám thì lại quên hết, tít cả mắt, bác sỹ nói gì thì cũng cười, rồi mẹ bảo nói thank you, cũng thank you mấy lần, yêu lắm.
Cái chuyện thank you này cũng hay. Mỗi lần Vịt và Cún tranh nhau cái gì, mẹ đều nhắc hai anh em nói chuyện với nhau. Tất nhiên cả 100 lần đánh nhau và khóc, không điều đình được thì cũng có một lần thế này (chiều qua):
- Cún đang chơi Mickey và Minnie, em Vịt ra giành không được, khóc chạy lại mẹ, bảo mẹ bảo anh Cún đưa Mickey cho el Vits (tức em Vịt).
- Cún: không được, con đang chơi.
- Mẹ: Vịt ra nói chuyện với anh đi con, chuyện này con phải nói với anh thôi, nói anh ơi cho em mượn Mickey.
- Vịt: Anh ơi cho em Vịt con Mickey.
Nói qua nói lại hai ba câu rồi Cún đưa Vịt.
- Vịt: cảm ơn anh Cún (câu này mẹ hay nhắc Vịt nói, mà lần đầu tiên Vịt tự nói)
- Cún: không có gì (thường Cún nói You are welcome, mẹ có lần nhắc Cún nói tiếng Việt là không có gì).
Hai phút sau, Cún lại ra đòi Mickey mà Vịt không chịu. Cún chạy lại mẹ:
- Mẹ ơi em Vịt không đưa cho con.
- Thế con đã nói chuyện với em Vịt chưa?
- Con nói mãi em không nghe ,mẹ nói cho con đi.
- Không, chuyện này con và em phải nói chuyện với nhau, mẹ không nói được.
Thêm hai câu, thế là Vịt chạy, Cún chạy theo giành Mickey lại, đẩy em, Vịt ngã, khóc, lại om xòm. Mẹ thì lại "Cún không được đẩy em thế là hư, có chuyện gì phải nói chuyện chứ. Thôi hai anh em nói chuyện với nhau đi".
Hòa bình thân thiện coi như được một lần.
Được cái là hai anh em đi ngủ cũng thích ngủ với nhau, không chịu ngủ riêng gì cả. Vịt cứ đòi ngủ với anh. Mặc dù hay đạp nhau lắm rồi khóc nhưng không chịu ngủ riêng phòng đâu.
Vừa rồi Cún đang ngủ trưa, chạy ra ngoài đi toilet, cửa sập, Vịt khóc, Cún cứ gọi mãi "mẹ ơi ra mở của cho em đi, mẹ làm nhanh đi, nếu không em Vịt sợ đấy, em còn sợ hơn đấy, mẹ làm đi". Nói chung Cún lúc nào cũng để ý và thương em lắm, chỉ có điều là vẫn hay đánh nhau thôi. Còn Vịt thì ko để ý bằng Cún, chỉ nghĩ đến mình muốn gì thôi. Tính cách hai anh em đúng là khác nhau thật, hy vọng sau này thấy anh như vậy Vịt sẽ khá hơn.

Tuesday, August 05, 2008

Hai anh em

Dạo này hai anh em yêu không chịu được ạ.

Anh Cún thì vẫn giành đồ, có lúc cáu còn đánh em. Vừa bị mẹ cháu phạt cất hết pokemon, tóm tắt quy định là bất kỳ lúc nào hai anh em, dù anh hay em, đánh nhau vì một đồ chơi thì phải cất nó đi mấy hôm. Anh sai em sai cũng thế, nên tự phải bảo ban lẫn nhau, và tự kiềm chế mình.
Tuy vậy cũng nhiều lúc anh Cún bênh em lắm cơ. Em bị mẹ mắng hay bố mắng vì đánh anh, thì Cún bảo "Mẹ ơi đừng mắng em, Cún không đau đâu". Yêu Cún lắm, phải viết để sau này Vịt biết mà cảm ơn anh nhé. Tuy Cún nói thế nhưng em Vịt sai thì vẫn phải bị mắng, nhắc nhở.

Vịt con thì dạo này nói nhiều hơn hẳn, biết nói những từ như "sẽ, nhưng, bây giờ," đại khái vốn từ phong phú hơn. Rất hay làm rồi bảo mẹ "Đẹp không này". Ngoài ra thì vẫn liên tục điệp khúc "Con thích", "Con thích mẹ ăn bánh" (dịch là, con thích mẹ lấy bánh cho con ăn, con thích ăn bánh). Mẹ cháu chỉ mãi mà vẫn chưa quen.
Vịt học bài hát rất nhanh, tự nghe rồi tự hát, cũng chỉ hát thêm được 2,3 bài gì đấy, nhưng lúc vui thì tự hát một mình, hát vống lên ấy, buồn cười ơi là buồn cười. Có thể vừa giở sách ra đọc vừa hát vống lên. Rất là có hứng.

Anh Cún thì rất hứng thú với lego, hứng thú hơn hẳn trước. Toàn lắp hình đẹp rồi cho mẹ để mẹ cầm cho đẹp. Anh Cún giờ lắp cả lego to và cái nhỏ xíu nữa. Mẹ cứ tưởng Cún sẽ còn lâu mới thích lego nhỏ mà bác Tiến cho, không ngờ Cún đã đến tuổi ấy rồi.

Hôm qua bố cháu đã bơm xe cho mẹ cháu nên ba mẹ con bắt đầu vi vu được. Cún ra công viên, chỉ đạo mẹ lượn một vòng không có ai, thế là chỉ đạo tiếp để về nhà anh Bid (à, bạn Bid nhỉ). Vịt đến nhà anh chị nhưng không chịu vào, Chíp khôn thế, ra tận ngoài, đưa cho Vịt một hình trái tim bằng nhựa rồi dắt tay Vịt vào nhà. Chỉ hơn Vịt một tuổi mà Chíp giỏi thế. Cả Bid và Chip đều biết đi xe đạp mà nhà mình chưa ai biết đi cả mới kém chứ :) nói vậy Cún không thích thì mẹ cũng không ép đâu, nhưng hôm nào nhà mình đi mua thêm một cái nữa để cún thử lại xem có thích không.

Vịt hay hét quá, cứ hét ầm ỹ lên ấy. Đi quán ăn cũng đòi, rồi hét ầm làm mẹ phải nói chuyện với Vịt suốt thôi. Không biết bao giờ mới qua giai đoạn này. Mẹ thì làm sao mà chia năm sẻ bảy ra , để Cún với Vịt nói gì là đáp ứng ngay cơ chứ.

Giờ cả nhà ăn trưa, đi ngủ, rồi chiều lại đi công viên thôi. :)